Ông hai Tề sửng sốt, lập tức hiểu ra mọi chuyện, mỉm cười nói: "Anh cả, em biết tại sao anh lại tức giận! Là em công khai cúi người hành lễ với một thanh niên, còn lấy chí bảo của nhà họ Tề là Tiêu Dao Thần Tán ra tặng người ta, nên khiến anh mất mặt đúng không?".
"Chú biết mà còn làm vậy? Sao? Còn có nguyên nhân nữa à?", Tề Trọng Khôn lạnh lùng chất vấn.
"Đương nhiên rồi! Anh cả, người này nhìn còn trẻ tuổi, nhưng y thuật phi phàm, thực lực chắc chắn hơn cả thánh thủ. Lúc trước chúng ta chờ hái thần hoa Côn Bằng cho Thủy Tâm dùng, chính cậu Lâm này phát hiện ra thứ chúng ta vất vả canh chừng không phải là thần hoa Côn Bằng, mà là Huyễn Bách Thảo. Sau đó sự thật chứng minh quả nhiên là vậy, anh nghĩ mà xem, bao nhiêu người của nhà họ Tề chúng ta đều không nhìn ra manh mối, mà đối phương nhìn một cái đã biết, sao y thuật của cậu ta có thể kém cỏi được? Phải biết rằng, cậu ta từng nói có thể chữa khỏi cho Thủy Tâm, thế nên em mới đối đãi với cậu ta như vậy. Chẳng lẽ anh không muốn chữa trị cho Thủy Tâm sao?", ông hai Tề vội giải thích.
Nhưng hiển nhiên Tề Trọng Khôn không nghe lọt tai, ông ta nhìn chằm chằm ông hai Tề, lạnh lùng nói: "Vậy chú có biết cậu Lâm này là người ở đâu không?".
"Có vẻ anh đã điều tra người này rồi?", ông hai Tề nhíu mày nói.
"Còn cần điều tra sao? Người của thế gia Độc Cô có ai mà không biết? Tên họ Lâm kia là người ngoại vực! Một thằng vô dụng đến từ ngoại vực!", Tề Thủy Tâm khẽ gầm lên.
"Anh cả, cậu ta đúng là người ngoại vực, nhưng chưa chắc tất cả người đến từ ngoại vực đều vô dụng! Anh có thành kiến quá đấy!".
"Đừng nhiều lời nữa! Chú hai! Tôi thấy chú bị thằng nhãi kia che mờ mắt rồi! Bị lừa mà không biết! Tôi nói cho chú biết, chú lập tức đi lấy Tiêu Dao Thần Đan về đây cho tôi, không được tiếp xúc với cậu ta nữa! Cả con bé Ái Nhiễm kia! Ngay cả nhà họ Dục nó cũng không cần, loại tiện nhân lạnh lùng vô tình như vậy, chú cũng kệ nó đi, rõ chưa?", Tề Trọng Khôn tức giận hét lên.
Ông hai Tề nghe thấy thế, lập tức phiền não: "Anh cả, bao nhiêu năm nay, để chữa trị cho Thủy Tâm, nhà họ Tề đã mất không biết bao nhiêu sức người của cải mà không có hiệu quả! Tại sao bây giờ có cơ hội anh lại không nắm lấy".
"Đây là cơ hội sao? Đây là lừa đảo! Ngu xuẩn! Bao nhiêu thần y của vực Diệt Vong còn không chữa được cho Thủy Tâm, một người ngoại vực có thể chữa được sao? Đúng là nực cười! Người ta mà biết sẽ cười cho Tề Phượng Sơn thối mũi!".
"Xem ra em nói gì anh cũng không tin! Nếu vậy thì em chẳng có gì để nói nữa! Em sẽ không lấy lại Tiêu Dao Thần Tán, Tề Minh em đã làm thì sẽ không nuốt lời! Cho dù cậu ta lừa em thì cũng coi như em ngu ngốc!", ông hai Tề bực mình quát.
"Chú... chú..."
Tề Trọng Khôn tức đến mức toàn thân run rẩy, chỉ tay vào ông hai Tề, nghiến răng nghiến lợi.
Những người xung quanh không dám thở mạnh, dù sao hai người này cũng là đại đương gia và nhị đương gia của Tề Phượng Sơn, bọn họ cãi nhau thì ai dám can ngăn chứ?
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt nhẹ nhàng vang lên: "Bố, chú hai, chuyện này chấm dứt tại đây đi!".
"Thủy Tâm?".
Hai người cùng nhìn về phía cô gái như tinh linh ở trên xe lăn, lửa giận trong lòng vơi đi quá nửa.
"Bố, thực ra chú hai làm vậy cũng là muốn tốt cho con! Bố đừng trách chú ấy, còn Tiêu Dao Thần Tán tặng rồi thì thôi, dù sao lúc trước nếu không có anh Lâm, thì e là con đã chết ở ngọn núi hẻo lánh đó rồi. Tiêu Dao Thần Tán coi như báo đáp cũng được mà", Tề Thủy Tâm dịu dàng nói, nhưng nói được mấy câu đã thở hổn hển, hiển nhiên sức khỏe rất không tốt.
Nghe con gái nói như vậy, lại nhìn thái độ quật cường của em trai, Tề Trọng Khôn cũng không tiện nổi giận nữa, chỉ trừng mắt nhìn ông hai Tề, phất tay áo rời đi.
Ông hai Tề cũng vô cùng tức giận, chẳng thèm bảo gì.
Nhưng đúng lúc này, Tề Thủy Tâm bỗng lên tiếng: "Chú hai, khoan đã!".
"Sao thế?", ông hai Tề hỏi.
"Chú có thể dẫn cháu đến gặp anh Lâm không?".
"Cháu muốn gặp cậu Lâm?", ông hai Tề có chút ngạc nhiên, liếc nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng nói: "Nhóc con, không phải chú không muốn dẫn cháu đi gặp cậu ta, mà là khó khăn lắm chú mới tặng được Tiêu Dao Thần Tán. Bởi vì lần trước chú hồ đồ, khiến cậu Lâm rất phản cảm với Tề Phượng Sơn chúng ta. Cháu muốn gặp thì đừng tìm chú, tìm con bé Ái Nhiễm ấy!".
"Hóa ra là vậy... Thế thì bây giờ cháu sẽ đi ngay, cháu muốn gửi lời cảm ơn đến anh ấy”.
“Được, chú bảo Tiểu Thanh đẩy cháu đi”.
Một hầu gái nhanh chóng đẩy Tề Thủy Tâm ra khỏi nơi nghỉ ngơi tạm thời của nhà họ Tề, xuyên qua đám người, đến chỗ Lâm Chính.
Người trên đường đều ngoảnh sang nhìn cô ta, chỉ chỉ trỏ trỏ, xì xầm bàn tán.
“Đây chính là thiên tài thất thế của nhà họ Tề, Tề Thủy Tâm sao?”.
“Đúng vậy, lúc trước Tề Thủy Tâm là một trong bảy thiên tài trẻ tuổi nhất của vực Diệt Vong! Không ngờ uống nhầm thuốc khiến toàn thân bị liệt, từ phần cổ trở xuống không thể động đậy, nhà họ Tề tìm thần y khắp nơi vẫn không chữa được! Haizz, đúng là đáng tiếc!”.
“Nhà họ Tề vốn dĩ có thể dựa vào cô con gái này để bay lên cành cao, giành được vị trí bá chủ, bây giờ xem ra giấc mơ này đã tan thành mây khói rồi!”.
Lời bàn tán của người qua đường không hề nhỏ, Tề Thủy Tâm cũng nghe thấy rõ ràng. Cô ta không nói lời nào, ánh mắt đầy buồn bã.
“Cô chủ, cô đừng buồn nữa, tôi tin sau này cô nhất định có thể lấy lại thực lực!”, Tiểu Thanh đang đẩy xe lăn thấy thế liền vội vàng an ủi.
Tề Thủy Tâm mỉm cười, không nói gì.
Bọn họ nhanh chóng tìm thấy người của Thanh Huyền Tông.
Tông chủ Thanh Huyền Tông đang dẫn đám Lâm Chính đến nơi dừng chân cách thế gia Độc Cô không xa, dường như muốn dựa vào sức uy hiếp của thế gia Độc Cô để đánh tan ý đồ của những thế tộc muốn ra tay với bọn họ.
“Thủy Tâm, sao em lại đến đây?”, Ái Nhiễm nhìn thấy Tề Thủy Tâm, hai mắt sáng lên, lập tức đi tới.
“Chị Ái Nhiễm, em đến để cảm ơn thần y Lâm”, Tề Thủy Tâm mỉm cười dịu dàng, ánh mắt nhìn về phía Lâm Chính.
Lúc này, Lâm Chính đang cầm Tiêu Dao Thần Tán, ngồi ở bên cạnh tập trung nghiên cứu.
“Chị Ái Nhiễm, cho phép em nói riêng với anh Lâm mấy câu được không?”, Tề Thủy Tâm mỉm cười nói.
“Được chứ, nhưng điều kiện là thần y Lâm phải đồng ý nói chuyện với em”, Ái Nhiễm lắc đầu đáp.
Tề Thủy Tâm mỉm cười, bảo Tiểu Thanh đẩy tới.
Xe lăn đẩy tới trước mặt Lâm Chính mà anh vẫn chưa phát hiện ra.
Tề Thủy Tâm bảo Tiểu Thanh rời đi, còn cô ta cứ yên lặng nhìn Lâm Chính, dường như đang quan sát gì đó. Một lúc lâu sau, Tề Thủy Tâm mới mỉm cười lên tiếng: “Anh Lâm, anh đang quan sát phối phương của Tiêu Dao Thần Tán này sao?”.
“Đúng vậy… Ơ…”
Lâm Chính sửng sốt, nhìn về phía Tề Thủy Tâm, lập tức nhận ra cô gái đang ngồi trên xe lăn.
“Cô là… cô Tề?”.
“Không ngờ anh Lâm còn nhận ra tôi, chào anh, thứ lỗi cho tôi không thể hành lễ”, Tề Thủy Tâm mỉm cười nói.
“Hành lễ thì không cần đâu, cô Tề có chuyện gì sao?”, Lâm Chính lại quay sang nhìn Tiêu Dao Thần Tán.
Tề Thủy Tâm không nói ngay mục đích đến đây mà nhìn Lâm Chính một lát, hỏi: “Anh Lâm có nhìn ra được thành phần của thần tán này không?”.
“Chắc là có những dược liệu như Vô Tâm Tử, Tam Thủy Thảo, Huyền Sâm Diệp… Nhưng tôi chỉ nhìn thấy một góc của tảng băng, chắc là Tiêu Dao Thần Tán này phải có hơn một nghìn loại dược liệu”, Lâm Chính vừa quan sát vừa thuận miệng đáp.
Tề Thủy Tâm nghe thấy thế thì nín thở.