Trương Kỳ không đồng ý không được. Bây giờ cái mạng nhỏ của mình đang nằm trong tay người ta, Lâm Chính nói gì hắn cũng phải làm theo.
Thật ra tìm Thông Quan Châu hoặc lối ra cho Lâm Chính cũng không có gì.
Sau khi Lâm Chính thể hiện thực lực của mình, Trương Kỳ đã hiểu rõ mình không thể thông qua được vòng thứ nhất của cuộc thi, có thể giữ được mạng đã là may mắn.
Nhưng 1000 viên đan dược cực phẩm?
Đây rõ ràng là bắt chẹt!
Đưa ra thì chẳng phải gia tộc sẽ tổn thương nguyên khí hay sao?
Nhưng không đưa cũng không được!
Suy cho cùng, người như Trương Kỳ được cử đi tham gia cuộc thi đều là thiên tài hạt giống do tông môn vất vả đào tạo ra.
Nhân lực vật lực tiêu tốn trên người Trương Kỳ có thể nói là không đếm xuể. Nếu lấy 1000 viên đan dược cực phẩm đến để đổi thì dù có tiếc mấy bọn họ cũng không thể không làm.
Đây cũng là lý do vì sao Lâm Chính dám đòi nhiều như vậy.
Mạng của bọn họ có lẽ không đáng bao nhiêu ở trong mê cung này, nhưng ở bên ngoài sẽ là khoản tiền lớn.
Chỉ không biết đan dược của những tông môn thế tộc này đưa ra có công hiệu gì, phẩm cấp thế nào.
Lâm Chính cực kỳ mong chờ.
“Đợi tôi qua được vòng thứ nhất, lấy được đan dược rồi sẽ đưa thuốc giải cho anh, còn không mau cảm ơn?”.
“Vâng, cảm ơn… cảm ơn đại nhân…”.
Trương Kỳ ủ rũ cúi đầu đồng ý.
Lâm Chính dẫn theo Trương Kỳ tiếp tục tiến về phía trước.
Bọn họ chưa đi được mấy bước, một mùi máu tanh đã lan tới.
“Cẩn thận, có biến!”.
Trương Kỳ hô lên, cẩn thận lùi lại một bước, không dám tiến tới thêm nữa.
Lâm Chính nhìn về phía trước, lúc này mới phát hiện ở con đường trước mặt có một vũng máu, đợi đi ngang qua đó thì thấy là một thi thể ngã xuống bên lối đi.
Lồng ngực của thi thể đó nứt toác, trên người bị đâm châm bạc bôi độc, tình trạng vô cùng thê thảm.
“Người này phát hiện ra Thông Quan Châu sao?”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm thi thể, lẩm bẩm.
“Chắc chắn không phải”, Trương Kỳ đi phía sau trả lời.
“Vì sao anh lại khẳng định như vậy?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Lý do rất đơn giản, trên người hắn không có đốm sáng”, Trương Kỳ chỉ vào thi thể kia nói: “Nếu người này tìm được Thông Quan Châu thì Thông Quan Châu sẽ để lại dấu vết trên người hắn. Thông Quan Châu có màu xanh sẫm, vậy thì trên người hắn phải có dấu màu xanh sẫm”.
“Hóa ra là vậy… Thế là hắn bị người ta giết sao?”.
“Đúng”.
“Vì sao lại giết người?”.
“Anh không biết sao? Cứ mỗi một phút lối ra lại thay đổi, có nghĩa thời gian để chúng ta tìm ra lối ra chỉ có một phút. Nếu trong vòng một phút có ai khác nhòm ngó đến Thông Quan Châu, gây cản trở thì thời gian một phút không ai rời khỏi mê cung được. Vì vậy, cách ổn thỏa nhất để thoát khỏi mê cung chỉ có một, đó là giết sạch!”, Trương Kỳ nói.
Lâm Chính nghe vậy lập tức hiểu ra.
Chỉ cần giết sạch tất cả mọi người thì dù là Thông Thiên Quan hay thoát khỏi mê cung đều trở nên cực kỳ dễ dàng!
“Chẳng trách mê cung này lại có tỉ lệ vào vòng trong thấp như vậy, cuộc thi khốc liệt như vậy ai thông qua một cách dễ dàng được? Cách khiêu chiến này chẳng khác nào nuôi cổ trùng!”, Lâm Chính nghiêm nghị nói.
“Người chết vì tiền chim chết vì mồi, mọi người tham gia cuộc thi cũng chỉ vì bảo bối trong tay những người của Lôi Trạch. Vì bảo bối mà coi nhẹ mạng sống, không có gì lạ cả”, Trương Kỳ cười nói.
“Nhưng bảo bối trong mắt các người lại là những thứ vô dụng dư thừa trong mắt người ta”, Lâm Chính nói.
Trương Kỳ nghe vậy, gương mặt lộ vẻ cay đắng, không thể phản bác.
Vèo!
Đúng lúc đó, một luồng sáng lạnh lẽo đột nhiên bay đến.
Trương Kỳ kinh hãi, vội vàng lùi về sau tránh đi.
Lâm Chính lập tức đưa tay chụp lấy luồng sáng kia.
Luồng sáng lọt vào kẽ tay anh, nhìn lại thì là một cây châm độc.
Vù vù vù…
Lúc này, càng nhiều luồng sáng lạnh lẽo bay tới, giống như sao băng.
“Cẩn thận!”.
Trương Kỳ hét lên, lùi ra xa mười mét.
Hiển nhiên, hắn không muốn tham gia vào việc này.
“Mau về đây!”.
Lâm Chính vừa vung châm khí ra vừa hét lên.
Trương Kỳ sửng người, suy nghĩ một lúc, nếu không cứu Lâm Chính có lẽ mình cũng không còn đường sống, thế là hắn cắn răng chạy tới phía trước, phóng châm bạc ra, tấn công phía trước.
Hai người hợp lực ngăn chặn số châm bạc này.
Khi nhìn lại phía trước thì đã trống không.
“Người đâu?”.
Trương Kỳ cẩn thận tới gần phía trước.
“Chạy rồi”.
Lâm Chính đáp.
“Chạy rồi? Hừ, đúng là rùa rụt đầu, chỉ biết làm mấy chuyện đê tiện!”, Trương Kỳ căm phẫn bất bình.
Lâm Chính quái lạ nhìn hắn.
Anh cảm thấy chuyện mình làm quang minh chính đại lắm sao?
Nhưng rõ ràng Trương Kỳ không nhận ra.
“May là anh không chạy, nếu không thì anh đã chết rồi”, Lâm Chính nói.
“Anh nói gì vậy? Sao tôi có thể bỏ anh lại mà chạy một mình được? Anh đừng có hiểu lầm”, Trương Kỳ vội vàng giải thích.
“Tôi không có ý đó, tôi đang nói nếu anh tiếp tục lùi lại thì sẽ rơi vào bẫy của kẻ đó, lúc ấy tôi cũng không cứu được anh”.
“Cái gì?”.
Trương Kỳ rùng mình, lập tức hiểu ra gì đó, vội vàng nhìn ra sau.
Chẳng mấy chốc hắn đã phát hiện điều bất thường.
Hóa ra con đường phía sau đã bị người ta thả khí độc không màu không mùi.
Nếu Trương Kỳ lùi về sau, đi vào khí độc đó thì không tới một giây sẽ bị hòa tan.
“Hèn hạ!”.
Trương Kỳ mắng một tiếng, nhưng người lại toát đầy mồ hôi lạnh.
“Có lẽ đó là sát thủ chuyên ám sát người tham gia, chúng ta phải cẩn thận. Bây giờ hắn chưa thành công, có thể lát nữa hắn sẽ tìm cơ hội ra tay với chúng ta”, Lâm Chính nói.
“Anh nói phải!”.
“Nhưng không diệt trừ kẻ này cũng sẽ không yên tâm. Trương Kỳ, chúng ta bày kế dẫn hắn ra đi”.
“Anh có kế gì hay?”.
“Dẫn rắn khỏi hang, thả dây câu cá! Thế là được”.
“Kế hay!”, Trương Kỳ vỗ tay, dựng ngón cái, nhưng sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, sửng sốt hỏi: “Nhưng… ai là mồi nhử?”.
“Anh!”, Lâm Chính nghiêm túc nói.