Trương Kỳ cực kỳ bực bội, một mình lặng lẽ đi trên con đường vắng vẻ, tĩnh mịch.
Hắn không ngờ mình lại xui xẻo đến thế, lại bị người ta xem là mồi câu.
“Người ở chung dưới mái nhà không thể không cúi đầu. Tên xấu xa này, đợi ông đây ra khỏi chỗ này sẽ cho anh một bài học. Chỉ một người ngoài mà dám sỉ nhục tôi, tôi nhất định phải trả thù này”.
Trương Kỳ nghiến răng nghiến lợi bực tức hậm hực.
Tuy nhiên hắn cũng chỉ có thể oán trách vậy thôi.
Thế nhưng đi chưa được vài bước, trước mặt vang lên tiếng đánh nhau.
Trương Kỳ hơi nín thở quay đầu lại.
“Tiếp tục đi đi”.
Giọng Lâm Chính vang lên từ chỗ tối ở đằng sau.
Trương Kỳ nuốt nước bọt, bước chân hơi run, thận trọng đi về phía trước.
Chỉ thấy phía trước máu chảy thành sông, hai ba thi thể nằm dưới đất, có bốn người đang lao vào liều mạng đánh giết nhau.
Nhìn thấy thế, Trương Kỳ mừng rỡ vội thầm hô: “Đại nhân! Có Thông Quan Châu! Có Thông Quan Châu”.
Lâm Chính ẩn nấp ở phía sau ngước mắt lên nhìn.
Quả nhiên!
Trong bốn người đang đánh giết nhau có một người cầm Thông Quan Châu.
Ba người khác như phát điên tấn công người đó muốn giành lại Thông Quan Châu, nhưng thực lực của người đó siêu phàm, thế mà lại có thể một địch ba.
“Hình như người này là… Sở Thu! Thiên tài Sở Thu”.
Trương Kỳ như nhận ra người ôm Thông Quan Châu đó, lập tức thất thanh nói.
“Thiên tài?”, Lâm Chính nhíu mày.
“Phải, là nhân vật chỉ đứng sau Nhiêu Ưng, nếu Nhiêu Ưng không còn thì vị trí cuối cùng của bảy thiên tài sẽ thuộc về người này”, Trương Kỳ vội giải thích.
Nghe thế tâm niệm Lâm Chính hơi thay đổi, dường như có suy nghĩ gì đó.
“Đại nhân, chúng ta có cần ra tay không? Tôi thấy hình như ba người kia không phải là đối thủ của Sở Thu, nếu chúng ta ra tay, chắc chắn Sở Thu sẽ thua. Như thế chúng ta có thể đoạt được Thông Quan Châu, nếu để Sở Thu giết được ba người kia, có lẽ lát nữa mê cung sẽ thay đổi, chúng ta sẽ khó ra tay”, Trương Kỳ nói.
Nếu mê cung thay đổi, một khi Sở Thu muốn chạy, chỉ dựa vào ba người này rất khó chặn đường gã.
Vừa rồi lúc Lâm Chính và Trương Kỳ đến, mê cung trên đường thay đổi, địa hình bị dịch chuyển, vách tường thay đổi vị trí khiến hai người suýt đi lạc.
“Bây giờ không thể ra tay”.
Lâm Chính ở đằng sau hạ giọng nói.
“Tại sao?”
Trương Kỳ tỏ ra gấp gáp.
Đây là cơ hội tốt ngàn năm có một.
“Anh quan sát xung quanh xem”, Lâm Chính trầm giọng nói.
Trương Kỳ sửng sốt, vội nhìn xung quanh.
Nơi này là ngã tư, đường rẽ rất nhiều, có đến sáu đường rẽ.
Thế nhưng Trương Kỳ vẫn nhìn thấy vài bóng người lướt qua ở vài ngã rẽ.
“Có vẻ có không ít người thờ ơ đứng nhìn”, Trương Kỳ thầm nghiến răng.
“Hiện giờ tôi bắt được năm người nhưng tôi nghĩ chắc chắn vẫn còn người ở những chỗ khác, ngay cả người đánh lén chúng ta không thành trước đó”, Lâm Chính nói.
“Đại nhân minh giám, nếu tôi cứ thế đi lên e là cũng trở thành bia đỡ đạn”, Trương Kỳ chắp tay lại nói.
Lâm Chính không nói gì, tiếp tục nhìn trận chiến bên kia, dường như đang suy nghĩ điều gì, một lúc sau anh bỗng nói: “Chờ thêm hai phút nữa, đợi chúng đến được kha khá, chúng ta ra tay”.
“Hả?”
Trương Kỳ ngơ ngác: “Đại nhân, chẳng phải anh vừa nói không thể ra tay sao? Xung quanh có nhiều người như thế, chúng ta lao lên chẳng phải để chúng đục nước béo cò à?”
“Chúng ta đợi ở đây chỉ lãng phí thời gian, trận đấu chỉ có một tiếng đồng hồ, tìm được Thông Quan Châu rồi còn phải tìm lối ra. Không thể kéo dài được nữa, chuẩn bị ra tay đi”.
Lâm Chính khàn giọng nói, lấy châm bạc ra đâm vào trên người để tăng thực lực.
Trương Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu.
Rốt cuộc Lâm Chính muốn làm gì?
Làm thế chẳng phải… là muốn chết hả?