Hai chữ đơn giản như mũi kim đâm thật mạnh vào tim Nhiêu Ưng.
Đám người Sở Thu cũng sững sờ ngay tại chỗ như bị sét đánh.
Những người bên ngoài mê cung khó hiểu nhìn cảnh tượng bên trong, hoàn toàn không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Dù sao mê cung ngăn cách âm thanh trong ngoài, bọn họ không nghe được người bên trong nói gì, chỉ có một số ít người thông qua khẩu hình miệng mơ hồ đoán được một phía mà thôi.
Tình thế đột nhiên đảo ngược, ánh mắt của tất cả mọi người sáng rực chăm chú nhìn bên trong mê cung, không dám thở mạnh.
Cho đến lúc có người thì thầm.
"Còn mười phút nữa, vòng thứ nhất của mê cung sẽ kết thúc”.
Vừa dứt lời, nhiều người vô cùng kinh ngạc.
"Mười phút nữa là xong ư?"
"Xong rồi, những người này đều không thể vượt cấp”.
"Mê cung không ngừng biến hóa, lối ra cũng không ngừng thay đổi, thời gian chỉ còn mười phút, căn bản không đủ. Cho dù hiện giờ bọn họ đi tìm lối ra, cũng chưa chắc có thể thuận lợi vượt cấp”.
"Không ngờ rằng cạnh tranh ở vòng đầu tiên của cuộc thi lại khốc liệt như vậy, ngay cả Nhiêu anh kiệt cũng bị loại”.
"Cuộc thi... thực sự quá tàn khốc”.
Mọi người tranh nhau nghị luận.
Vẻ mặt của Trùng Long Cốc vô cùng khó coi.
Nếu Nhiêu Ưng bị loại ngay từ vòng đầu tiên, e là thể diện của Trùng Long Cốc không còn gì để mất nữa.
Tuyệt đối không thể như vậy.
"Nên sử dụng rồi”.
Cốc chủ của Trùng Long Cốc hít một hơi thật sâu, đôi mắt đầy quyết tâm.
Nhiêu Ưng ở bên này cũng đưa ra quyết định.
Hắn định thần lại, liếc nhìn thời gian rồi nhìn ra ngoài mê cung, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cốc chủ Trùng Long Cốc.
Cốc chủ Trùng Long Cốc nhẹ nhàng gật đầu, gương mặt của Nhiêu Ưng lập tức trở nên kiên quyết.
"Không ngờ một người ngoại vực như cậu lại hiểu được Thần Động Thiên Long Châm Quyết! Tôi thừa nhận, y thuật của cậu rất tốt, thực lực rất mạnh, nhất định là anh hùng hào kiệt. Không tồi! Không tồi...”, Nhiêu Ưng liên tục gật đầu, hai mắt từ từ chuyển sang màu đỏ như máu.
Lâm Chính cau mày, nghiêm túc nói: "Nhiêu anh kiệt, nếu bây giờ anh nhận thua, tôi có thể đảm bảo an toàn cho anh. Nếu cứ tiếp tục ngoan cố chống cự, không ai có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo”.
"Ha ha, cậu nói không sai, kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, không ai biết được. Nhưng có lẽ cậu chưa ý thức được, tôi sẽ không thua, không thể thua! Bấy nhiêu đây còn chưa đủ để tôi cúi đầu đâu”.
Nói xong, đột nhiên Nhiêu Ưng rút ra mấy huyền châm từ bên hông, dứt khoát đâm mạnh vào đỉnh đầu của mình.
"A!"
Hắn gầm gừ trong đau đớn.
Mấy cây châm dài chừng mười centimet, khi hắn di chuyển, một nửa số huyền châm đi vào đầu hắn.
"Cái gì?"
"Đây là…"
Mặt Sở Thu biến sắc, kêu lên: "Anh ta đang vận dụng lực Huyết Nguyên! Cẩn thận!"
"Lực Huyết Nguyên?"
Hô hấp Lâm Chính gấp gáp, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mạch của Nhiêu Ưng bị chặn lại không sử dụng khí trong cơ thể, nhưng hắn có thể sử dụng lực Huyết Nguyên.
Mặc dù cưỡng ép kích hoạt Lực Huyết Nguyên nhất định sẽ giảm hai mươi năm tuổi thọ, nhưng giờ khắc này, hắn không lo được nhiều như vậy.
Lâm Chính khẽ cau mày, nhanh chóng giẫm chân nhảy về phía Nhiêu Ưng, muốn chế ngự hắn.
Nhưng Nhiêu Ưng không cho Lâm Chính cơ hội.
Hắn lần nữa duỗi tay ra, chạm vào ngực mình rồi giật mạnh.
Keng!
Một luồng sáng đột nhiên chiếu soi rọi xung quanh.
Lâm Chính đột nhiên mở to mắt nhìn chằm chằm vào luồng ánh sáng rực rỡ kia.
Lại thấy Nhiêu Ưng giương cao nó.
Nó là một cây kim dài bảy mươi centimet!
Mọi người không khỏi kinh hãi khi chứng kiến cảnh tượng này.
"Trùng Long Thích! Đó là rùng Long Thích!"
"Cái gì? Đó là báu vật trấn cốc của Trùng Long Cốc? Trùng Long Thích?"
"Vậy mà cốc chủ của Trùng Long Cốc thực sự giao vật này cho Nhiêu Ưng?"
"Có thể nói đây là thần khí đấy. Nếu Nhiêu Ưng có thứ này thì dư sức giành chiến thắng ở cuộc thi. Không công bằng, thật không công bằng”.
"Nghe nói vật này là tín vật của cốc chủ, không phải cốc chủ không được phép chạm vào. Nhưng Trùng Long Cốc lại giao nó cho Nhiêu Ưng, có thể thấy Trùng Long Cốc coi trọng trận chiến lần này cỡ nào”.
"Có thứ này trợ giúp, còn ai có thể là đối thủ của Nhiêu Ưng? Sợ là ngay cả khi vị kia của nhà Thần Cung ra mặt cũng chưa chắc chiếm được lợi thế?"
"Thật quá đáng!"
Bên ngoài mê cung bàn luận sôi nổi.
Mọi người nhìn chằm chằm vào vật tế trong tay Nhiêu Ưng và hét lên.
Sắc mặt một vài người trở nên khó coi, một số lộ ra vẻ sợ hãi và một số như bị đông cứng.
Đám người Thanh Huyền Tông và Tề Phương Sơn đều rơi vào im lặng...