TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3443 CHẾT CHO TÔI!”

Sau khi Trùng Long Thích xuất hiện, tình thế lại thay đổi lần nữa.

Mọi người sợ hãi nhìn chiếc châm phát sáng đang phóng ra, ai nấy cũng trợn to mắt, tim gần như nhảy lên đến cổ họng.

Mọi người chỉ nghe nói đến tin đồn về Trùng Long Thích chứ chưa từng tận mắt nhìn thấy.

Trùng Long Cốc được thành lập, lấy Trùng Long Thích làm phương tiện.

Người tạo ra Trùng Long Thích là người tạo ra Trùng Long Cốc, tương truyền Trùng Long Cốc đầu tiên đã từng sử dụng cây châm này đâm xuyên qua bảy ngàn cường giả trong vực Diệt Vong, giành được “Hạo Nguyệt Huyền Thiên Hoa” của thần hoa trong thế gian, sau khi uống nó, huyết dịch của mình sẽ thay đổi, tăng lên bốn trăm năm tuổi thọ.

Ngay khi tuổi thọ kết thúc, cốc chủ Trùng Long Cốc đầu tiên dùng Trùng Long Thích đâm xuyên qua tim của mình, khiến Trùng Long Thích ngâm trong máu đặc biệt của mình để uy lực của nó tăng lên.

Bây giờ Trùng Long Thích đã là sự tồn tại như thần khí.

Sở dĩ Trùng Long Cốc có thể trở thành thế lực đứng đầu dưới bá chủ đều nhờ vào vật này.

Có thể nói Nhiêu Ưng lấy vật này ra đã tuyên án kết quả của cuộc thi này.

Lâm Chính có mạnh hơn nữa cũng tuyệt đối không đỡ được vật này.

Anh có thể đấu lại bảy ngàn cường giả vực Diệt Vong không?

Anh có thể áp chế được chỗ dựa của cả Trùng Long Cốc không?

Mọi người đều lẳng lặng nhìn.

Ánh mắt Ái Nhiễm lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Tề Thủy Tâm kinh ngạc một hồi, một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt.

Cô ta không mong Lâm Chính chết, vì Lâm Chính là niềm hy vọng duy nhất chữa trị cho cô ta.

Thế nhưng không ai có thể ngăn được Nhiêu Ưng.

“Tôi nói rồi, cuối cùng tôi vẫn là thiên tài anh kiệt, còn cậu chẳng là gì cả”.

“Bây giờ hãy để Trùng Long Thích đặt dấu chấm hết cho cuộc đời đáng buồn của cậu đi”.

“Có thể chết dưới Trùng Long Thích, cậu cũng không oan ức! Tôi lấy mạng chó của cậu”.

Nhiêu Ưng tức giận nói, hai mắt đỏ ngầu, sau đó một bàn tay khác đánh mạnh về phía Trùng Long Thích.

Rầm!

Ngay khi bàn tay đó chạm vào Trùng Long Thích, bàn tay Nhiêu Ưng lập tức nổ tung, máu và những mảnh thịt bắn ra đều dính trên Trùng Long Thích.

Thoáng chốc Trùng Long Thích vốn dĩ đang phát ra ánh sáng rực rỡ bỗng trở nên đỏ thẫm và lạnh lẽo, mùi máu tanh nồng tràn ngập bốn phía, những chiếc kim gai run rẩy dữ dội, phát ra tiếng “ù ù” không ngừng khiến người ta cảm thấy da đầu tê cả lại.

Mấy người Sở Thu cực kỳ hoảng sợ.

Lần này không ai dám ngăn cản.

Đùa à, đó là Trùng Long Thích đấy.

Đối mặt với vũ khí đại sát như vậy, họ cũng chỉ có thể đứng một bên nhìn.

“Thôi xong! Xong đời thật rồi”, da đầu Trương Kỳ tê rần, vội vàng nói với Sở Thu: “Sở Thu đại nhân, mau nghĩ cách đi, không thể để cho Nhiêu Ưng giết Lâm Chính đại nhân được, nếu không chúng ta loại bỏ độc trên người thế nào?”

“Tôi có thể có cách gì được đây? Ai mà đỡ được Trùng Long Thích chứ! Chuyện đến mức này, chúng ta cũng chỉ có thể bàng quan đứng nhìn”, Sở Thu nghiến răng nói.

“Tức là… lần này chúng ta chết chắc rồi à?”, Trương Kỳ tuyệt vọng nói.

“Nếu đi ngăn Nhiêu Ưng, chúng ta chắc chắn sẽ chết ở đây mà không làm được gì, hoặc sau khi ra ngoài có cơ hội mời đại tài giải độc, tôi cũng rất muốn ngăn Nhiêu Ưng lại nhưng sức lực chúng ta có hạn, chẳng có tác dụng gì đâu”, Sở Thu thở dài.

Nếu để Nhiêu Ưng có được Thông Quan Châu, Nhiêu Ưng sẽ không chia cho họ, mà sẽ chiếm hết toàn bộ.

Huống gì sau khi Lâm Chính chết, Nhiêu Ưng có ra tay với họ hay không cũng khó nói.

Mọi người đều rất hoang mang lo sợ, chỉ có thể lùi ra xa nơi này để tự bảo vệ mình.

Ngay lúc này một tay khác của Nhiêu Ưng đã nắm chặt lấy Trùng Long Thích, cả người như huyết thần, hợp làm một với Trùng Long Thích đỏ thẫm.

“Bây giờ cậu thấy hối hận chưa?”

Nhiêu Ưng nhìn Lâm Chính, khàn giọng nói.

Lâm Chính không nói gì, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.

Anh giơ tay lên đâm vào ngực mình, vẫn là huyết tế, đồng thời phát huy toàn bộ khí kình trong cơ thể, tất cả đều dồn vào trong lòng bàn tay.

Đến khi anh rút tay ra khỏi ngực, bàn tay đó đã nhuộm một màu đỏ.

“Sao nào? Chẳng lẽ cậu còn muốn cưỡng ép mình đỡ Trùng Long Thích này của tôi à?”

Nhiêu Ưng híp mắt, thấp giọng nói: “Không biết tự lượng sức”.

Hắn vừa dứt lời, Trùng Long Thích lập tức bay ra.

Ngay lúc đó mê cung tràn ngập huyết quang.

Cả mê cung liên tục rung lên.

Mọi người kinh hãi nhìn sang, đều kinh ngạc vì cảnh tượng này.

Nhưng nhìn Trùng Long Thích bay đến chỗ Lâm Chính với tốc độ không thể ngăn lại được, các bức tường của mê cung xung quanh đều bị phá vỡ, mặt đất nứt ra để lộ ra các bánh răng cơ quan ẩn bên dưới.

Ngay cả cơ quan của cuộc thi cũng không chịu được uy thế của Trùng Long Thích.

Cực kỳ đáng sợ!

Phải biết rằng, cơ quan mê cung cuộc thi được tạo ra bằng chất liệu đặc biệt, rất cứng, như thế mới có thể ngăn được có người đánh hỏng mê cung để rời đi.

Quá mức khủng khiếp!

Tim mọi người đều đập thình thịch, linh hồn như tê cả lại.

Cuối cùng!

Trùng Long Thích đáng sợ đó đến gần Lâm Chính.

Thoáng chốc khí kình cả người Lâm Chính đều bị phá tan, bất kỳ phòng vệ này cũng không thể ngưng tụ trước uy lực của Trùng Long Thích.

Lâm Chính sắp tan thành mây khói rồi.

Trong đầu mọi người đều hiện lên suy nghĩ này.

Thế nhưng… Lâm Chính không bị uy thế của Trùng Long Thích đánh lùi.

Ngược lại anh giơ tay bàn tay bị nhuộm đỏ bởi máu của mình định nắm chặt lấy Trùng Long Thích.

“Cái gì?”

Mọi người chấn động, trợn tròn mắt.

“Hắn không bắt được đâu”.

Cốc chủ Trùng Long Cốc thấp giọng nói.

Đây là suy nghĩ chung của mọi người.

Uy thế như vậy dĩ nhiên là không thể bắt được.

Nhưng ngay sau đó.

Bụp!

Bàn tay dính máu của Lâm Chính nắm chặt lấy Trùng Long Thích.

Sau đó một luồng sóng âm hung hãn lan ra xung quanh.

Các bức tường xung quanh đều sụp đổ.

Mấy người Trương Kỳ, Sở Thu cũng bị chấn động văng ra xa.

Uy thế vô tận mà Trùng Long Thích phóng ra còn sắc bén hơn cả thần kiếm, bá đạo hơn thần đao.

Điều khiến mọi người hãi hùng nhất là trên cây gai dài mà mỏng này lại có một sức mạnh cực kỳ bá đạo không gì so sánh được.

Như là một con rồng cuồng bạo đang lao về phía Lâm Chính.

Lâm Chính một tay nắm chặt lấy, cánh tay run rẩy không thôi nhưng lại khó chống cự lại sự tấn công cực mạnh của Trùng Long Thích, cả người bị Trùng Long Thích đẩy lùi về sau, hai chân giẫm mạnh xuống đất khiến mặt đất nứt ra.

Nhưng anh vẫn không bỏ cuộc, lại giơ một bàn tay khác lên đâm mạnh vào ngực.

Phụt!

Một bàn tay khác dính đầy sức mạnh máu tươi bản nguyên, lại đâm vào Trùng Long Thích.

Hai cánh tay anh đều nắm chặt lấy Trùng Long Thích, vẻ mặt cực kỳ hung dữ.

Mọi người đều cảm thấy như ngừng thở, trợn to mắt nhìn chằm chằm.

Mặc dù hai tay đều đâm vào trên đó nhưng vẫn không thể ngăn được sự tấn công của Trùng Long Thích.

“Chết! Chết cho tôi! Chết cho tôi!”

Nhiêu Ưng gầm lên, như phát cuồng mà đẩy Trùng Long Thích về phía trước.

Trùng Long Thích cứ thể đẩy Lâm Chính về phía sau.

Vù!

Cơ thể anh đập vào một bức tường ở phía sau khiến bức tường ngã xuống.

Nhưng Trùng Long Thích vẫn chưa ngừng lại, vẫn đánh về phía Lâm Chính.

Da thịt của Lâm Chính bị xé toạc do va chạm, miệng liên nôn ra máu.

Cũng không biết anh đã đụng đổ bao nhiêu bức tường, cơ thể anh khảm vào bức tường cuối cùng ở rìa mê cung, cả người anh cuối cùng cũng dừng lại.

Còn tác động và sức mạnh của Trùng Long Thích cũng từ từ mất đi.

Mọi người đều không nói gì.

Lâm Chính... vậy mà lại đỡ được Trùng Long Thích!

Đọc truyện chữ Full