“Hả?”, Lâm Chính có chút bất ngờ.Cần trịnh trọng vậy sao?
Thú thật, hành động lần này của Lâm Chính mang cảm giác lừa gạt, bắt chẹt người khác. Dù gì Thông Quan Châu cũng bị anh lấy mất, nếu muốn thăng cấp thì phải mua từ chỗ anh, dù Lâm Chính cho mỗi người một cơ hội nhưng số lượng gần chục nghìn viên đan dược cực phẩm đối với một vài thế tộc nhỏ, đó là điều hơi bất khả thi.
Không chừng vài người sẽ từ bỏ việc thi đấu khi đối mặt với con số đan dược cực phẩm khổng lồ này.
Dù sao đại diện mà thế tộc nhỏ tuyển ra cũng không phải là người có thiên phú xuất sắc, không so được với chục nghìn viên đan dược cực phẩm.
Nhưng sơn trang Vân Tiếu hình như nhiệt tình quá mức thì phải. Lâm Chính suy đoán, e là những kẻ này có mục đích khác.Quả nhiên, trang chủ của Vân Tiếu nhanh chóng tiếp cận Lâm Chính, thấp giọng nói: “Cậu Lâm, không biết cậu tới từ tông môn nào?”
“Tôi tới từ ngoại vực!”
“Thế à? Tôi nghe nói cậu đã trở thành đại diện của Thanh Huyền Tông, hay chỉ là khách mời của bên đó?”, trang chủ Vân Tiếu cười hỏi.
“Cô chủ Ái Nhiễm của Thanh Huyền Tông là bạn của tôi, đương nhiên lần này tôi tham gia cuộc thi cũng có nguyên do cá nhân, Thanh Huyền Tông cũng chỉ cho tôi một thân phận mà thôi”, Lâm Chính nói.
“Vậy là cậu Lâm thuộc dạng không môn không phái trong vực nhỉ?”, hai mắt Vân Tiếu tỏa sáng, vội vàng hỏi.
“Ừm... cũng có thể nói là vậy!”, Lâm Chính có chút chần chờ mới gật đầu.
“Rất tốt, cậu Lâm, không biết cậu thấy sơn trang Vân Tiếu chúng tôi thế nào? Tôi muốn mời cậu gia nhập, thiên phú của cậu xuất sắc như thế nên tôi muốn thuê cậu làm đại chấp sự của sơn trang, không biết cậu có bằng lòng không? Đương nhiên, vị trí đại chấp sự này không giống với chỗ khác, ở sơn trang chúng tôi, trừ tôi thì quyền lực của cậu sẽ là lớn nhất. Ngay cả trưởng lão cũng phải nghe theo cậu”, trang chủ Vân Tiếu mỉm cười.
Lâm Chính nghe vậy thì cười nhạt.Hóa ra là mấy người này muốn kéo anh nhập bọn. Gì mà đại chấp sự, nói dễ nghe thôi, thật ra là muốn kéo anh lên thuyền của họ.
Lâm Chính đoán rằng đối phương cũng chẳng phải coi trọng thiên phú của mình mà là coi trọng sức mạnh của Trùng Long Thích.
Quan trọng là Trùng Long Thích đang nằm trong tay Lâm Chính.Thần khí như thế, ai mà không mê? Lâm Chính vào sơn trang Vân Tiếu thì Trùng Long Thích tất nhiên cũng trở thành đồ của sơn trang.
“Cảm ơn sự ưu ái của trang chủ! Tiếc là họ Lâm tôi quen rày đây mai đó rảnh rỗi an nhàn, không có hứng thú với công việc trong thế gia, mong trang chủ thứ lỗi!”, Lâm Chính khách sáo nói.
“Thế à... được rồi, vậy tôi cũng không chọc cậu khó chịu nữa. Nếu ngày nào đó cậu Lâm không còn thích sự nhàn hạ nữa thì cứ liên lạc với trang chủ tôi, tôi nhất định sẽ quét dọn sân đón chào!”, trang chủ Vân Tiếu chắp tay nói.
“Chắc chắn rồi!”, Lâm Chính đáp lễ.Sau đó, người của sơn trang Vân Tiếu chuẩn bị rời đi.
“Sở Thu! Nghe đây, chỉ được kết bạn với người này, không cho phép biến bạn thành thù, rõ chưa?”
Trang chủ Vân Tiếu đè thấp giọng nói với Sở Thu.
“Vâng thưa bố!”, Sở Thu gật đầu.
“Trang chủ, chỉ là một kẻ ngoại vực, chúng ta cần gì làm như thế? Tên này có chút may mắn nên mới thăng cấp, chúng ta coi trọng hắn như thế thì sẽ bị người ta chê cười!”, có người chướng mắt nhỏ giọng khuyên.
“Một chút may mắn thì sao có thể đỡ được Trùng Long Thích? Một chút may mắn thì sao lấy được năm viên Thông Quan Châu? Một chút may mắn mà có thể áp chế cả đấu trường mê cung, không ai địch nổi à? Dùng cái não lợn của cậu nghĩ cho kỹ đ, đây là việc có thể dùng may mắn để giải thích sao?”, trang chủ Vân Tiếu mắng.
Lời này vừa dứt, người nọ hết dám hó hé.
“Về thôi!”, trang chủ cũng không tiếp tục nói.
Nhưng khi đoàn người vừa định đi thì đồng loạt dừng bước.Hóa ra là có một đám đông đang hùng hổ tới chỗ của Thanh Huyền Tông.
“Người Trùng Long Cốc?”, Sở Thu liếc mặt nhìn rồi nhíu mày.
“Xem ra cậu Lâm kia gặp rắc rối rồi!”, trang chủ Vân Tiếu hờ hững nói.
“Bố...”, Sở Thu lập tức nhìn bố mình.
Trang chủ không chút chần chờ, quát khẽ: “Đi, đi xem thử!”