“Ha, tên đó đắc ý thật!”.
Ở bên phía nhà họ Dục, Giản Đào thuận lợi ra khỏi mê cung. Anh ta vừa uống xong ngụm trà, nghe tiếng reo hò ở khu nghỉ ngơi của Thanh Huyền Tông thì lạnh lùng liếc nhìn, khinh thường cười giễu.
Vẻ mặt Dục Chấn Thiên không mấy tự nhiên.
Thật ra ông ta cũng theo dõi toàn quá trình trận đấu của Lâm Chính.
Khi thấy Lâm Chính đón đỡ được Trùng Long Thích đồng thời đánh bại Nhiêu Ưng, trong lòng ông ta đã cảm thấy hối hận.
Một yêu nghiệt tuyệt thế như vậy, thế tộc nào mà không chào đón? Nếu không, vì sao trang chủ Vân Tiếu lại đích thân đi mời Lâm Chính, còn lấy lòng đủ kiểu?
Nhưng ông ta biết giờ có hối hận cũng đã muộn.
Nhà họ Dục coi như đã trở mặt với Lâm Chính, ông ta chỉ đành đâm lao theo lao, đứng về phía Giản Đào.
“Giản thánh thủ! Nếu cậu gặp cậu ta ở vòng thứ hai thì có phần thắng không?”, Dục Chấn Thiên suy nghĩ một lúc, cẩn thận hỏi.
“Gia chủ Dục không tin tôi sao?”, Giản Đào nhíu mày, lên tiếng hỏi.
“Không không, sao tôi lại không tin Giản thánh thủ được? Cậu là đồ đệ của Cửu Tử Chân Nhân, khả năng của cậu chắc chắn là vô cùng vô tận, chỉ là… chỉ là…”, Dục Chấn Thiên ngập ngừng.
“Chỉ là anh ta có thể đỡ được Trùng Long Thích, thực lực không thể coi thường, đúng không?”, Giản Đào cười nhạt.
Dục Chấn Thiên không tiếp lời.
Giản Đào lại cười ha ha, nói: “Được rồi gia chủ Dục, ông đừng lo. Dù cho anh ta có đỡ được Trùng Long Thích thì đã sao? Tôi sẽ có cách đối phó với anh ta!”.
“Thật sao?”.
Dục Chấn Thiên sáng mắt lên, vội hỏi.
“Ông đang nghi ngờ tôi hay là nghi ngờ năng lực của Cửu Tử Chân Nhân sư phụ tôi?”, Giản Đào nheo mắt hỏi.
“Sao tôi có thể nghi ngờ năng lực của các cậu? Nhưng mà Giản thánh thủ, cậu vẫn phải cẩn thận. Tôi nghe nói tên họ Lâm kia chưa trả Trùng Long Thích lại cho Trùng Long Cốc. Nói cách khác, trong tay cậu ta có vũ khí giết người lợi hại như Trùng Long Thích, cậu đối địch với cậu ta thì phải cẩn thận!”.
“Ha, một Trùng Long Thích cỏn con có gì đáng nhắc tới! Tôi nghĩ tuy Nhiêu Ưng sử dụng Trùng Long Thích, nhưng cũng không phát huy được toàn bộ uy lực của Trùng Long Thích, nên mới bị tên họ Lâm kia chống đỡ được. Mặc dù bây giờ tên họ Lâm kia có Trùng Long Thích trong tay, nhưng anh ta chưa chắc biết cách sử dụng. Ở trong tay anh ta, nó chỉ là một món đồ chơi mà thôi. Đợi tôi giết anh ta ở vòng thứ hai, cướp Trùng Long Thích về, các người sẽ được mở mang tầm mắt!”, Giản Đào cười nói.
Người nhà họ Dục nghe vậy ai cũng kích động vô cùng.
“Vậy thì nhờ cả vào Giản thánh thủ rồi!”.
“Nói hay lắm! Nhưng còn cô Ái Nhiễm…”.
“Giản thánh thủ yên tâm, cuộc thi kết thúc, chúng tôi sẽ bắt trói con bé đó về! Con bé nó là con gái tôi, tôi bắt nó về đến cả Lôi Trạch cũng không ngăn cản được!”.
“Vậy thì tốt!”.
Giản Đào hài lòng gật đầu, ánh mắt tràn ngập ý cười.
Ngày tháng tiếp theo khá bình yên.
Lâm Chính ngồi một mình ở khu nghỉ ngơi điều tức, chuẩn bị cho vòng sau.
Cuộc tranh đấu quyết liệt ở trong mê cung vẫn đang diễn ra, làm thần kinh người xem căng thẳng.
Ngoài trận đấu vô cùng chấn động từ vòng thi mê cung của Lâm Chính, vài người nữa cũng khiến mọi người kinh ngạc.
Trong đó Thần Cung Thương của thế gia Thần Cung, thiên tài xếp thứ sáu, là người nổi bật nhất.
Hai mươi chín người khác chia cùng đợt với hắn có thể nói là quá xui xẻo. Vừa vào mê cung, người thông minh thì từ bỏ quyền thi đấu rời khỏi mê cung, những ai không bỏ cuộc đều bị Thần Cung Thương giết chết.
Cuối cùng một mình Thần Cung Thương mang theo năm viên Thông Quan Châu rời khỏi mê cung.
Thủ đoạn bá đạo khiến người người kinh ngạc.
“Lâm Chính, nếu vòng hai gặp phải người này thì anh nhất phải nhận thua ngay, hiểu không?”.
Ái Nhiễm quan sát trận đấu của Thần Cung Thương xong quay đầu nói với Lâm Chính, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.