Sự cố chấp của Lâm Chính vượt ra khỏi sức tưởng tượng của mọi người.
Ngay cả khi trọng tài lên tiếng, Lâm Chính vẫn ở đó chữa trị cho Sở Thu.
Bất đắc dĩ, tông chủ Thanh Huyền Tông chỉ có thể lớn tiếng hét lên: "Trọng tài đại nhân thật ngại quá, tâm trạng của tuyển thủ Lâm Chính hơi thất thường, dẫu sao người này cũng là bạn thân của cậu ấy, có thể cho thêm chút thời gian không, suy cho cùng cuộc đấu ở võ đài số bốn vẫn chưa xong”.
"Không được, cuộc thi chính là cuộc thi, không thể vì bất kỳ lý do gì mà không tuân theo quy định, trong vòng mười giây, tuyển thủ Lâm Chính phải trở lại! Nếu không tôi sẽ bãi bỏ quyền thi đấu! 10! 9! 8...”
Trọng tài bực bội nói, bắt đầu đếm ngược.
Mọi người kinh hãi.
"Thần y Lâm! Anh mau qua đó đi!", Ái Nhiễm vội vàng thúc giục.
"Cậu Lâm, không thể vì chúng tôi mà làm trì hoãn tiền đồ của cậu!"
"Nhanh đi thi đấu đi!"
"Nếu vì vậy mà bị loại thì phải làm thế nào đây?"
Người của sơn trang cũng sốt sắng kêu lên.
Lúc này, một âm thanh truyền tới.
"Thật ra anh Lâm không đi cũng tốt, nếu đi e là lát nữa sẽ phải đối đầu với Duy Ngã Mệnh, như vậy, anh Lâm chẳng phải sẽ đối đầu với chiêu hiểm của Duy Ngã Mệnh sao?"
Mọi người liếc nhìn, là Tề Thủy Tâm đang ngồi trên xe lăn đi tới.
Nghe vậy, mọi người bừng tỉnh.
Đúng vậy, Lâm Chính vì cứu Sở Thu, khiêu khích Duy Ngã Mệnh, Duy Ngã Mệnh chắc chắn sẽ rất giận dữ, có suy nghĩ muốn giết Lâm Chính, nếu Lâm Chính tiếp tục lên võ đài, ngược lại sẽ bất lợi.
Nếu như vậy, chi bằng bây giờ từ bỏ và bị đào thải.
Sau khi nghĩ thông suốt, mọi người cũng không khuyên anh nữa.
Nhưng lúc này, Lâm Chính đột nhiên đứng lên.
"Xong rồi, sát khí chết chóc trên người anh ta đã được loại bỏ, trang chủ, lần chữa trị tiếp theo giao cho mọi người, nhanh chóng nối lại cánh tay và đầu lưỡi cho Sở Thu, nếu chậm trễ chút nữa sẽ để lại di chứng!" Lâm Chính cười nói.
Dứt lời, mọi người xung quanh đều yên lặng.
Họ trừng mắt nhìn Lâm Chính, sau đó đồng loạt nhìn về Sở Thu.
Chỉ thấy trên người Sở Thu đang cắm mười mấy cây Hồng Mông Long Châm.
Lúc này quỹ đạo của những cây Hồng Mông Long Châm phân bố hết sức kỳ lạ.
"2!"
Bên kia trọng tài đã đếm ngược đến hai giây.
"Đến rồi, đến rồi đây!"
Lâm Chính hô lên, lập tức bước nhanh chạy tới.
Cả đám người vẫn ở trạng thái ngơ ngác.
"Cậu Lâm... vẫn còn muốn tham gia à?", một người trong sơn trang nói.
"Nhưng lời lúc nãy của Cậu Lâm là có ý gì? Sát khí chết chóc trên người thiếu trang chủ đã được loại bỏ ư?"
"Không thể nào? Sao cậu Lâm có thể hiểu phương pháp giải trừ sát khí chết chóc chứ?"
"Phải biết rằng, cho dù là người hiểu cách tạo ra sát khí chết chóc thì cũng chưa chắc đã hiểu được cách giải trừ sát khí chết chóc!"
Mọi người kinh ngạc bàn tán, đều cảm thấy khó tin.
Nhưng một trưởng lão như ý thức được gì đó, vội vàng cúi xuống, kiểm tra người Sở Thu.
Một lát sau, ông ta ngạc nhiên mừng rỡ.
"Thật sự không còn nữa! Thật sự đã giải hết rồi!", trưởng lão kích động đến mức cả người run rẩy, đột nhiên ngẩng đầu kêu lên: "Trang chủ! Sát khí chết chóc trên người thiếu trang chủ thật sự đã được loại bỏ!"
"Cái gì?"
Trang chủ Vân Tiếu vội vàng đến kiểm tra, một lát sau, ông ta mừng rỡ như điên, cất tiếng hét lớn: "Mau! Mau đến chữa trị cho A Thu, mau đến chữa trị!"
"Rõ, thưa trang chủ!"
Mọi người vội vàng hành động.
Người ở đằng xa nhìn thấy vậy, cũng rất tò mò không hiểu chuyện gì.
"Người của Vân Tiếu sơn trang đang làm gì thế? Sở Thu không thể cứu được rồi, còn ở đây lãng phí công sức ư?"
"Dẫu sao cũng là con trai của trang chủ, dù không cứu được, bọn họ cũng phải làm cho ra dáng một chút, nếu không cũng không biết ăn nói thế nào?"
"Nói vậy cũng đúng”.
Một số người bật cười.
Người của Vân Tiếu sơn trang không để ý tới.
Bọn họ thấy được hy vọng.
Bọn họ cũng biết, đây là hy vọng do Lâm Chính mang lại.
Đám người Ái Nhiễm cực kỳ kinh ngạc.
"Anh Lâm có thể loại bỏ được sát khí chết chóc ư? Sao anh ấy có thể làm được?", Tề Thủy Tâm hơi khó tin, phải biết rằng, ngay cả khi cô ta đã từng là thiên tài anh kiệt cũng không thể làm điều này.
"Có lẽ... là nhờ bộ châm cứu trên người A Thu”.
Trang chủ Vân Tiếu trầm tư một lúc, mắt nhìn chằm chằm vào những cây Hồng Mông Long Châm trên người Sở Thu, thấp giọng nói.