Bọn họ kinh hãi, nhìn chằm chằm bộ châm bạc trên người Sở Thu.
“Trang chủ, đó… đó là châm quyết gì vậy?”, một người của sơn trang cẩn thận hỏi.
Trang chủ Vân Tiếu xem xét châm trên người Sở Thu một cách kĩ càng, lắc đầu: “Tôi cũng không rõ. Mặc dù chỉ có mười mấy châm ít ỏi, nhưng hướng đi mỗi châm đều vô cùng tinh xảo, hơn nữa…”.
Nói đến đó, ông ta dừng lại, chạm tay vào Hồng Mông Long Châm, vẻ mặt căng thẳng.
“Không thể tin được!”.
"Trang chủ, châm này có chỗ nào đặc biệt sao?”.
“Có! Đương nhiên là có! Số cây châm bạc này nhìn có vẻ như đâm vào huyệt đạo của A Thu, nhưng thực tế lại rất tỉ mỉ. Chúng không thật sự đâm vào huyệt đạo, mà là đâm ở mép huyệt đạo. Đường biên của châm và đường biên huyệt đạo không trùng nhau!”.
“Cái gì?”.
Người người kinh hãi.
Đường biên của châm bạc phải mảnh đến mức nào, đường biên của huyệt đạo lại tinh xảo đến mức nào.
Châm đâm vào mà vẫn không bị trùng nhau, e là dùng kính hiển vi kỹ thuật cao và dụng cụ đo cũng chưa chắc đã làm được.
“Tôi thấy thủ pháp dùng châm của cậu Lâm không có gì lạ, sao… sao cậu ta lại làm được điều này? Trùng hợp sao?”, một người của sơn trang sửng sốt hỏi.
“Tôi nghĩ có lẽ không phải trùng hợp, bởi vì mỗi một châm đều như vậy”, trang chủ Vân Tiếu nói.
Mọi người hít sâu một hơi.
“Xem ra thực lực của cậu Lâm này không đơn giản như chúng ta nghĩ”, trang chủ nói.
Mọi người cùng gật đầu.
Tề Thủy Tâm chăm chú nhìn Sở Thu, như có điều suy nghĩ.
“Em Thủy Tâm, em sao thế? Nhìn ra được gì rồi sao?”, Ái Nhiễm ở cạnh thấy vậy không nhịn được hỏi.
“Châm pháp này… giống như một loại châm pháp cổ xưa… Chỉ là… em không chắc lắm”, Tề Thủy Tâm nhìn chăm chú, nhíu mày nói.
“Châm pháp cổ xưa?”.
Người xung quanh đưa mắt nhìn nhau.
“Cô Tề, đây là châm pháp gì?”, trang chủ Vân Tiếu hỏi.
Tề Thủy Tâm từng là thiên tài, được không ít thế tộc bá chủ mời về, kiến thức không thua kém gì trang chủ Vân Tiếu.
Tề Thủy Tâm im lặng một lúc, nói: “Đây có lẽ là… Quỷ Môn Tạo Sinh Châm Quyết!”.
“Không thể nào!”.
Trang chủ Vân Tiếu nghe vậy lập tức lắc đầu: “Đó là châm pháp của một nghìn năm trước, hơn nữa đã thất truyền từ lâu. Mọi ghi chép liên quan đến châm pháp chỉ tồn tại trong lịch sử, hơn nữa cũng không được ghi chép chi tiết. Sao cậu Lâm có thể biết châm pháp cổ từ một nghìn năm trước? Tuyệt đối không thể!”.
“Thật ra cách nói thất truyền chưa bao giờ được chứng thực, hơn nữa tôi từng đọc một cuốn sách cổ ở Hoài Long Tông, thế tộc bá chủ vực Tây Nam, trong cuốn sách đó có ghi chép cực kỳ rõ ràng về Quỷ Môn Tạo Sinh Châm Quyết. Tôi thấy cách sử dụng châm của anh Lâm giống như là Quỷ Môn Tạo Sinh Châm Quyết…”.
“Có lẽ chỉ là trông giống mà thôi!”, trang chủ Vân Tiếu lắc đầu, vẫn không muốn chấp nhận sự thật.
Lúc này, hiện trường lại vang lên tiếng hô kinh ngạc.
Lâm Chính chậm rãi đi về phía võ đài.
Lúc này Duy Ngã Mệnh đã đứng trên võ đài, vẻ mặt thản nhiên, khóe miệng cong lên, đứng trên cao nhìn xuống Lâm Chính.
Vẻ mặt đó vô cùng ngông cuồng ngạo mạn.
Người người dõi theo.
Trang chủ Vân Tiếu, Ái Nhiễm, Tề Thủy Tâm, tông chủ Thanh Huyền Tông và những người khác đều hồi hộp theo dõi.
“Xem ra không đến lượt tôi ra tay rồi”.
Bên phía nhà họ Dục, Giản Đào ngồi trên ghế, bưng tách trà cười lớn.
Dục Chấn Thiên thở phào, dường như đã bỏ được tảng đá trong lòng xuống.
“Cứ ngỡ cậu ta sẽ trở thành mối họa lớn của nhà họ Dục, không ngờ cậu ta lại chán sống đắc tội với Duy Ngã Mệnh. Vậy xem ra nhà họ Dục chúng ta không cần lo lắng, cậu ta chắc chắn sẽ phải chết ở đây!”, Dục Chấn Thiên vuốt râu cười nói.
“Chúc mừng gia chủ”.
Người nhà họ Dục cười mừng rỡ.
“Cốc chủ, có lẽ đây không phải chuyện tốt đối với chúng ta!”.
Nhìn Lâm Chính tiến lên võ đài, người bên phía Trùng Long Cốc đều có vẻ mặt nghiêm trọng. Một Long Vệ tiến tới, chắp tay nói.
“Phải, quả thật không phải chuyện tốt. Nếu tên họ Lâm này chết trong tay Duy Ngã Mệnh, vậy thì Trùng Long Thích chắc chắn sẽ rời vào tay Duy Ngã Mệnh, vậy Trùng Long Cốc muốn lấy lại Trùng Long Thích sẽ không dễ dàng!”, cốc chủ Trùng Long Cốc nghiêm nghị, nhỏ giọng nói.
“Cốc chủ, chúng tôi mai phục bên ngoài vùng đất Tu Di, vây quét Duy Ngã Mệnh cũng không phải chuyện khó”, một Long Vệ lên tiếng.
“Không được, không thể tùy tiện động vào Duy Ngã Mệnh. Thế lực đằng sau hắn không hề tầm thường! Nếu hắn thật sự có được Trùng Long Thích, tôi sẽ thương lượng với hắn trước, không được thì mới tính tiếp”.
“Vâng!”.
Ở thế gia Thần Cung.
Thần Cung Thương đang ngồi tĩnh tọa ở khu nghỉ ngơi, nhắm mắt điều tức.
“Thương anh kiệt, anh không đi xem sao?”, cô gái xinh đẹp bước tới, cười nhẹ hỏi.
“Xem cái gì?”, Thần Cung Thương mở mắt ra, chậm rãi hỏi.
“Trận quyết đấu của Duy Ngã Mệnh! Hắn sắp đấu với anh rồi!”.
“Hắn không xứng làm đối thủ của tôi”.
“Không thể nói vậy, Thương anh kiệt, tôi thấy trận chiến lúc trước của Duy Ngã Mệnh cũng có chút lề lối. Xem ra hắn tiến bộ thần tốc trong thời gian gần đây, anh đừng coi thường”, người phụ nữ cười nói.
Thần Cung Thương im lặng, dường như không muốn nói gì thêm nữa.
Cô gái cười chua chát, không nói gì thêm, quay người nhìn về phía võ đài.
Thật ra cô ta không quá quan tâm Duy Ngã Mệnh, cô ta thật ra chỉ quan tâm tới người ngoại vực kia.
Chỉ một kẻ ngoại vực, rốt cuộc lấy lòng tin ở đâu ra để khiêu chiến với Duy Ngã Mệnh?
“Hi vọng anh thật sự có chút bản lĩnh, chứ không phải đầu óc có vấn đề, nếu không, trận thi đấu này sẽ trở nên rất tẻ nhạt”.
Cô gái nhìn chằm chằm Lâm Chính, lầm bầm trong miệng. Nhưng trong lòng cô ta vẫn nghiêng về phía đầu óc anh có vấn đề.
Lâm Chính đứng trên võ đài.
Hiện trường ồn ào lập tức yên tĩnh lại.
“Xét thấy lòng dũng cảm của anh, tôi sẽ giữ lại xương của anh để chế thành lọ đựng thuốc! Dù sao anh cũng là người ngoại vực đầu tiên mà tôi giết”.
Duy Ngã Mệnh chắp hai tay sau lưng, nhìn chằm chằm Lâm Chính, thản nhiên nói.