Người bên dưới võ đài nhìn cảnh tượng hãi hùng này, tất cả đều kinh ngạc.
“Thần y Lâm!”.
Ái Nhiễm la lên.
“Cậu Lâm!”.
“Cậu Lâm!”.
Người của các thế tộc Thanh Huyền Tông, sơn trang Vân Tiếu đều chạy tới võ đài.
Sự tăng cường của Phong Huyết Thú Hóa Đan quả thật khiến người ta sợ hãi.
Hành động của Duy Ngã Mệnh có thể nói là điên rồ.
Lâm Chính bị thương nặng hít thở khó khăn, miệng rỉ máu, có vẻ vô cùng đau đớn.
Sau khi đâm bàn tay vào phổi Lâm Chính, Duy Ngã Mệnh đã hóa thú vẫn không định dừng lại mà tiếp tục dùng sức, định xé rách lồng ngực của Lâm Chính.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lâm Chính đột nhiên vung tay, chém tới cổ họng của Duy Ngã Mệnh.
Rầm!
Cổ Duy Ngã Mệnh bị tấn công.
Mặc dù lúc này độ mạnh xác thịt của hắn có thể hơn cả cơ thể võ thần, nhưng đòn tấn công của Lâm Chính đánh trúng huyệt vị của hắn. Huyệt vị bị đánh trúng, sức mạnh của Duy Ngã Mệnh lập tức giảm đi.
Lâm Chính thừa thế đẩy hắn ra.
Duy Ngã Mệnh bay ra xa, đập mạnh xuống đất, sau đó nhanh chóng bò dậy.
Lâm Chính cũng đứng thẳng dậy, ngực đỏ một mảng, máu chảy ra ồ ạt, dường như không cầm được máu.
Sắc mặt Lâm Chính trắng nhợt, vội vàng điểm vài cái vào huyệt đạo trên ngực, nhờ vậy mới không tiếp tục chảy máu.
“Ha ha, trúng rồi! Trúng rồi!”.
Duy Ngã Mệnh lộ ra nụ cười dữ tợn, hét lên với giọng cực kỳ phấn khích.
Đúng lúc này, màn chắn của võ đài đã bắt đầu hạ xuống.
Nhân viên của bên tổ chức cuộc thi đang định mở màn chắn ra.
“Thần y Lâm, kiên trì thêm lúc nữa, đợi màn chắn mở ra thì không sao nữa rồi!”.
Ái Nhiễm ở bên dưới hét lên, sau đó đi cùng người của Thanh Huyền Tông và sơn trang Vân Tiếu chạy tới giúp đỡ.
Việc đóng mở màn chắn là do cơ quan điều khiển, trong tình huống bình thường, chỉ cần kéo cần điều khiển là có thể đóng màn chắn.
Tuy nhiên, lúc nãy Lâm Chính và Duy Ngã Mệnh chiến đấu liên tục khiến võ đài lay chuyển, cơ quan cũng bị ảnh hưởng, dẫn đến lực cản khi kéo cần gạt rất lớn.
Ban tổ chức cuộc thi dự định cưỡng chế mở nó ra, do đó có nhiều người dùng sức kéo cần gạt.
May là cần gạt đang di chuyển từng chút, mấy giây nữa là có thể đóng màn chắn.
“Nhanh, mau đi giúp đỡ!”, tông chủ Thanh Huyền Tông sốt ruột nói.
Mọi người sử dụng khí kình cùng nhau kéo gần gạt.
Người của sơn trang Vân Tiêu không dám nghỉ ngơi phút giây nào.
Không những vậy, người của Tề Phượng Sơn cũng đến.
Khi mọi người đang hợp sức kéo cần gạt đóng màn chắn thì một giọng quát lớn vang lên.
“Các người đang làm gì vậy? Vì sao lại quẫy nhiễu trật tự của cuộc thi? Người đâu! Đuổi bọn họ đi, bảo vệ trật tự nơi thi đấu!”.
Giọng nói đó vang lên, nhiều người xông vào nơi thi đấu, tấn công người của sơn trang Vân Tiếu, Thanh Huyền Tông và Tề Phượng Sơn.
Tông chủ Thanh Huyền Tông và những người khác không kịp đề phòng bị đánh văng ra xa, nôn ra máu.
“Trùng Long Cốc! Các người làm gì vậy?”.
Trang chủ Vân Tiêu thấy đám người đó đột nhiên tấn công thì lập tức biến sắc, quát lên.
“Làm gì? Chúng tôi duy trì trật tự của cuộc thi, các người không phải người tham gia thi đấu mà lại tự tiện vào nơi thi đấu, đáng đánh! Đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi!”, cốc chủ Trùng Long Cốc phẫn nộ quát lên, sau đó vung tay.
Bọn họ đồng loạt xông lên.
Hiện trường tranh đấu làm ảnh hưởng rất lớn đến thời gian mở màn chắn.
Các đòn tấn công thậm chí còn lan đến phía người tổ chức cuộc thi.
Bọn họ sa sầm mặt, dừng kéo cần gạt, bắt đầu trấn áp hiện trường.
Hành động này đã tranh thủ thời gian cho Duy Ngã Mệnh.
“Trùng Long Cốc chơi chiêu này hay thật!”.
Bên phía nhà họ Dục, Giản Đào liên tục vỗ tay, cười lớn.
“Gia chủ Dục! Ông hãy mau chóng dẫn theo người nhà họ Dục đi duy trì trật tự hiện trường đi!”.
Giản Đào cười nói với Dục Chấn Thiên.
Dục Chấn Thiên lộ vẻ mặt khó coi, suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Có người của Trùng Long Cốc là đủ rồi, nhà họ Dục chúng tôi thế đơn lực bạc, thực lực yếu ớt, lên đó cũng không giúp được gì”.
“Ha, hèn nhát!”.
Giản Đào liếc nhìn Dục Chấn Thiên, không nói gì nữa.
Ý đồ của Trùng Long Cốc ai cũng hiểu rõ. Bọn họ không hi vọng Lâm Chính có thể thắng, tốt nhất là có thể mượn tay Duy Ngã Mệnh giết Lâm Chính, vậy thì bọn họ sẽ bớt đi một mối họa.
Giúp đỡ Duy Ngã Mệnh cũng xem như kéo gần quan hệ giữa Trùng Long Cốc với Duy Ngã Mệnh. Nếu Duy Ngã Mệnh thắng, có được Trùng Long Thích, Trùng Long Cốc cũng có cơ hội chuộc nó về.
Vì vậy, Trùng Long Cốc đã hành động.
Trên danh nghĩa bọn họ nói là duy trì trật tự hiện trường, nhưng quan trọng nhất vẫn là can thiệp vào việc đóng màn chắn của ban tổ chức cuộc thi, không cho họ quấy nhiễu Duy Ngã Mệnh.
“Xem ra tạm thời không có ai quấy rầy tôi nữa. Chuột nhắt ngoại vực, bây giờ thời gian vui vẻ của chúng ta bắt đầu được rồi!”.
Duy Ngã Mệnh cười phá lên, đôi mắt đỏ sẫm nhìn chằm chằm Lâm Chính, sau đó từ từ bước tới.
Sát ý cuồn cuộn dâng trào.
Theo hắn nghĩ, lần này giết chết Lâm Chính, nắm chắc phần thắng trong tay, sẽ không còn bất cứ chuyện gì ngoài dự liệu.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên đưa tay lấy một lọ sứ nhỏ ra, vẻ mặt dần lạnh đi, trầm giọng nói: “Lẽ nào anh nghĩ… chỉ mình anh có đan tăng lực?”.
“Cái gì?”, Duy Ngã Mệnh sững sờ.