Duy Ngã Mệnh cảm giác có gì đó không ổn, muốn ngăn cản nhưng không còn kịp nữa
Lâm Chính mở lọ sứ đó ra, đổ thuốc ở trong lọ ra nhét vào miệng.
Khoảnh khắc thuốc xuống bụng, tất cả sát khí quanh người Lâm Chính đều tan biến.
Không những vậy, độc tố và sát khí chết chóc mà anh trúng ở ngực cũng không còn tung tích. Đáng sợ hơn là vết thương ở ngực của anh cũng bắt đầu lành lại với tốc độ nhanh chóng.
Duy Ngã Mệnh hít sâu, đại não chấn động.
Mặc dù Phong Huyết Thú Hóa Đan khiến hắn biến thành quái vật nửa người nửa thú, cả người rơi vào trạng thái điên cuồng, nhưng hắn vẫn còn chút ý chí.
Hắn nhìn ra được viên đan dược kia không hề đơn giản.
Không thể cho Lâm Chính cơ hội!
Duy Ngã Mệnh phẫn nộ gào lên, lao nhanh về phía Lâm Chính.
“Tao sẽ xé vụn mày ra!”.
Duy Ngã Mệnh gào lên, móng vuốt đáng sợ chém về phía Lâm Chính.
Sức mạnh phá vạn cân, dù là kim cương cứng nhất cũng sẽ bị đánh tan thành mảnh vụn.
Lâm Chính không kịp tránh né.
Ầm!
Móng vuốt đánh mạnh lên người Lâm Chính, tạo thành năm vết móng vuốt bằng máu đáng sợ, sâu thấy cả xương trên ngực anh. Anh lại bay ngược ra xa lần nữa, tông vào màn chắn, sau đó ngã lăn xuống đất.
“Chết đi cho tao! Chết đi cho tao!”.
Duy Ngã Mệnh gào thét, thế tấn công ép sát, không cho Lâm Chính cơ hội thở lấy hơi.
Một chuỗi tấn công khác lại tung ra.
Lâm Chính dường như không có sức lực phản kháng, cả người không ngừng run rẩy, không hề phòng thủ trước đòn tấn công như mưa bão của Duy Ngã Mệnh.
Mỗi đòn đánh xuống, trên người Lâm Chính sẽ nổ ra một làn sương máu, để lại vài vết cào đáng sợ.
Người bên dưới võ đài đều sững người.
“Đây là uy lực của Phong Huyết Hóa Thú Đan sao?”.
“Vừa rồi người ngoại vực kia còn tràn đầy phong độ, giờ lại bị đánh thế này…”.
“Duy Ngã Mệnh vẫn là Duy Ngã Mệnh, đúng là lợi hại!”.
“Nếu đổi lại là tôi lên võ đài, e rằng đã bị đánh nát vụn từ lâu”.
Mọi người xôn xao bàn tán, cũng có người reo hò.
Theo bọn họ thấy, dù Duy Ngã Mệnh đã phạm quy, không thể tiếp tục tham gia cuộc thi nữa, nhưng hắn đã bảo vệ được tôn nghiêm của người vực Diệt Vong.
Người ngoại vực không thể đánh bại vực Diệt Vong.
Đây là giới hạn của người ở vực Diệt Vong, cũng là tôn nghiêm của bọn họ.
Xung quanh võ đài vì Trùng Long Cốc nên vẫn hỗn loạn.
Trên võ đài, Duy Ngã Mệnh vẫn đang tấn công Lâm Chính như phát điên.
Cho dù hắn có tấn công thế nào cũng không thể làm rách da thịt của Lâm Chính. Cho dù lúc này Lâm Chính đầy thương tích, nhưng đó chỉ có thể tính là vết thương ngoài da, rất dễ dàng hồi phục.
Cuộc tấn công kéo dài ba mươi giây, Duy Ngã Mệnh dừng lại.
Lâm Chính đã hóa thành người máu, đập mạnh người xuống đất.
Duy Ngã Mệnh thở hổn hển, nhìn Lâm Chính mình đầy thương tích, hai mắt đỏ như máu tràn ngập vẻ nghiêm túc.
Cứ tiếp tục như vậy thì không xong.
Không giết được người này, sau này sẽ thành mối họa.
Hơn nữa, đám người Trùng Long Cốc cũng không chống đỡ được bao lâu, cứ như vậy mình sẽ chỉ có kết cục thân bại danh liệt.
Đôi mắt máu của Duy Ngã Mệnh ngập tràn sự điên cuồng, đưa tay định khoét tim mình, muốn dùng căn nguyên sức mạnh hiến tế tuổi thọ thành sức mạnh, ra đòn cuối cùng.
Hắn đã không còn đường nào để lui.
Lần này, dù phải trả bất cứ giá nào cũng phải tiêu diệt Lâm Chính!
Duy Ngã Mệnh thở dốc, hai mắt dữ tợn, thầm nghĩ trong lòng.
Đúng lúc này, Lâm Chính đang nằm dưới đất đột nhiên run nhẹ, sau đó chậm rãi bò dậy.
Duy Ngã Mệnh sửng sốt, đôi mắt đỏ máu nhìn ngây ngốc.
Màu tóc của Lâm Chính đã biến thành màu đỏ máu, da dẻ toàn thân cũng xuất hiện những vệt đỏ giống như giun, cực kỳ ghê rợn.
Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hơn cả mắt của Duy Ngã Mệnh đập vào mắt mọi người.
Khoảnh khắc anh ngẩng đầu lên.
Soạt!
Huyết khí khủng khiếp tàn bạo tỏa ra từ trên người anh, lan ra tận màn chắn ở xung quanh.
Khoảnh khắc đó, màn chắn ở xung quanh đồng loạt nứt ra, giống như thủy tinh tan vỡ, lung lay sắp đổ, có xu hướng nổ tung.
“Cái gì?”.
Mọi người chấn động.
Duy Ngã Mệnh ngã quỳ xuống đất, nhìn bóng người giống như sát thần ấy, ánh mắt sững sờ…