Tất cả đều nhìn theo bóng lưng thành chủ rời đi. Khi thấy ông ta đi về hướng ở của Thanh Huyền Tông thì không ít người bàng hoàng.
“Thành chủ Nam Ly Thành định làm gì vậy?”
“Không phải thật sự đi tìm kẻ ngoại vực đó nhờ giúp đỡ đấy chứ?”
“Không phải chứ? Người của Nam Ly Thành sa sút tới mức độ đó rồi sao? Đi cầu xin một kẻ ngoại vực giúp đỡ?”
“Đúng là quá mất mặt”.
“Chính xác”
Có không ít người khịt mũi. Người của Nam Ly Thành nghe thấy vậy thì tái mặt. Bọn họ không thể làm gì được thành chủ, đành phải liều mạng đi cùng.
“Ồ! Thành chủ đại nhân”, tông chủ Thanh Huyền Tông thấy đám người của Nam Ly Thành tới cùng với Ái Nhiễm thì cũng mơ hồ đoán ra được điều gì đó bèn chắp tay đáp lễ.
“Chào tông chủ, không biết cậu Lâm có ở đây không? Có thể cho tôi gặp mặt không?”, thành chủ tỏ vẻ cấp bách
“Cậu Lâm ở đây, mời ông”, tông chủ cũng vội vàng trả lời.
Tại khu vực nghỉ ngơi ở bên trong. Lâm Chính đang ngồi thiền nghỉ ngơi. Thành chủ thấy vậy thì bước tới quỳ xuống không chút do dự: “Xin cậu Lâm ra tay cứu lấy con gái tôi”.
Nói xong ông ta khấu đầu trước Lâm Chính.
“Thành chủ”, người của Nam Ly Thành ở phía sau trố tròn mắt. Không ai ngờ thành chủ lại quỳ gối trước một kẻ ngoại vực.
Bọn họ thấy đúng là còn mất mặt hơn cả Duy Ngã Mệnh nữa. Có không ít người đứng ngoài ngạc nhiên. Sau đó là tiếng xì xầm bàn tán vang lên.
“Nam Trấn Ân đúng là không cần thể diện nữa rồi”.
“Quá mất mặt”
“Quỳ trước một kẻ ngoại vực sao? Còn dứt khoát, nhanh nhẹn như vậy. Đúng là hèn mà”
“Danh tiếng của Nam Ly Thành coi như bị hủy rồi”.
“Nam Ly Thành có một thành chủ như vậy thật là bất hạnh”
Những lời chửi rủa vang lên. Có không ít người của Nam Ly Thành tức tới mức đỏ mặt. Họ đứng không yên, cuối cùng thì có một vài người đã phải rời đi.
Lâm Chính thấy vậy lập tức đứng lên đỡ thành chủ.
“Thành chủ đại nhân, ông đang làm gì vậy?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Cậu Lâm, tôi nghe Ái Nhiễm nói cậu có cách đẩy được Tử Sát Long Khí ra khỏi người con gái tôi. Xin cậu ra tay cứu giúp. Chỉ cần con bé sống lại thì Nam Trấn Ân tôi nguyện làm trâu làm ngựa suốt đời cho cậu”, thành chủ chắp tay, nước mắt rưng rưng
“Tử Sát Long Khí sao?", Lâm Chính suy nghĩ và chau chặt mày.
“Cậu Lâm, cậu có cách gì không?”, đôi mắt thành chủ ánh lên vẻ mong chờ.
“Có! Nhưng khá phức tạp” Lâm Chính nói.
“Thật sao?”, thành chủ mừng lắm.
“Muốn trừ khử được hết thì có cách, nhưng thành chủ tôi muốn hỏi một câu, ông nói sẽ làm trâu làm ngựa cho tôi có phải là thật không đấy?” ,Lâm Chính đột nhiên hỏi.
Thành chủ giật mình, nhưng ngay lập tức gật đầu: “Nếu như cậu Lâm cần chúng tôi giúp điều gì thì cứ nói”.
“Được, thành chủ đã nói như vậy thì tôi cũng đồng ý ra tay. Làm trâu làm ngựa thì không cần nhưng tôi cần người của thành chủ đồng ý ba việc. Nếu có thể thì tôi sẽ chữa trị cho con gái ông”, Lâm Chính nói.
“Đừng nói là ba việc, dù là 30 việc, 300 việc thì cũng không thành vấn đề", thành chủ kích động: “Không biết đó là ba việc gì?”
“Tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra. Đợi tôi nghĩ ra rồi sẽ nói cho ông Giờ thành chủ đưa người tới đây đi”, Lâm Chính nói.
“Được được, người đâu! Đưa cô chủ tới đây”, thành chủ vội vàng kêu lên.
Người của Nam Ly Thành vội vàng khiêng thi thể của Nam Hạnh Nhi vào.
Bên ngoài có không ít người nhón chân lên xem. Tuy nhiên, càng lúc càng có nhiều người của Nam Ly Thành tỏ ra bất mãn.