Thiên Sinh Đao xuất hiện đã hoàn toàn làm nóng cả cuộc thi.
Tất cả tuyển thủ và các thế tộc đều như phát điên, mỗi một thế tộc đều ra tử lệnh cho tuyển thủ của mình, bất luận thế nào cũng phải đoạt được vị trí đứng đầu.
Cho dù hy vọng rất mong manh, nhưng với cám dỗ to lớn trước mặt này cũng nhất quyết phải thử một lần.
"Tôi muốn có thanh Thiên Sinh Đao này!"
Lúc này, ở khu nghỉ ngơi của thế gia Thần Cung, phát ra một tiếng động lớn.
Tất cả mọi người đều run sợ, rối rít quay đầu lại.
Là Thần Cung Thương!
Hắn đứng bật dậy từ trên ghế, đôi mắt kiếm trừng lớn nhìn mọi người, tiếp đó giậm chân bước tới.
Khoảnh khắc đó, sự bá đạo vô tận lan ra khắp nơi.
Nhất là sự bá đạo đó đã tụ lại trước mặt những tuyển thủ của cuộc thi.
Bọn họ có cảm giác tim của mình vào giờ khắc này như bị khí thế của Thần Cung Thương bắt lấy, chỉ cần Thần Cung Thương phát lực, bọn họ sẽ đổ máu ngay tại chỗ.
Cực kỳ đáng sợ!
Đây chính là lá bài chủ chốt của thế gia Thần Cung sao?
Ánh mắt mọi người lộ ra sự kiêng dè, căn bản không dám tranh đấu.
Keng!
Lúc này, tiếng chuông lanh lảnh và du dương lại lần nữa vang khắp vùng đất Tu Di.
"Mời tất cả tuyển thủ tham gia trận chung kết tiến vào khu vực chờ!", ông lão đi lên trước, cao giọng hét.
Xung quanh khu vực thi đấu xuất hiện một vòng sáng lớn.
Tất cả tuyển thủ tham gia thi đấu đều tiến lên trước, giẫm vào bên trong vòng sáng.
"Tôi đi đây”.
Lâm Chính đứng dậy, cười nhạt.
"Cậu Lâm, nhất định phải cẩn thận!", tông chủ Thanh Huyền Tông nói, sau đó chắp tay lạy Lâm Chính, vô cùng cung kính.
Người của Thanh Huyền Tông cũng lập tức lạy theo ông ta.
"Yên tâm!", Lâm Chính ôm quyền.
"Anh Lâm, thật không ngờ anh lại tham gia vào trận chung kết của cuộc thi này, cùng so tài với vô số thiên kiêu trong vực Diệt Vong, mong rằng anh có thể vượt qua mọi khó khăn và bình an trở về”, Ái Nhiễm chúc bình an.
Trận chung kết yêu nghiệt trùng trùng, thiên tài tầng tầng lớp lớp xuất hiện.
Cô ta không dám hy vọng Lâm Chính có thể đoạt được vị trí đứng đầu, chỉ cầu mong Lâm Chính có thể bình an vô sự trở lại, vậy là đủ rồi.
"Ừ”.
Lâm Chính gật đầu, sải bước đi về khu vực cuộc so tài, bước vào trong vòng sáng kia.
Mọi người chuẩn bị tinh thần.
"Trận chung kết này sẽ được tổ chức dưới hình thức đấu võ đài, những tuyển thủ cảm thấy mình đủ mạnh, xin mời tiến vào trong khu vực thi đấu, tiếp nhận khiêu chiến của những tuyển thủ khác. Sau mỗi vòng, người chiến thắng có thể tiến vào trận pháp nghịch chuyển để hồi phục lại trạng thái, tiếp tục chiến đấu với tuyển thủ tiếp theo! Vòng chung kết không giới hạn bất kỳ vũ khí hay thủ đoạn nào, ai tự động rời khỏi khu vực thi đấu, được coi là nhận thua! Mọi người trong trận chung kết này phải dốc toàn lực. Nếu chết trên võ đài thi đấu, các thế lực phía sau không được truy cứu trách nhiệm, không được đổ lỗi cho tuyển thủ của đối phương, nếu không Lôi Trạch sẽ truy cứu đến cùng! Mọi người, còn có câu hỏi gì không?"
"Không có!"
"Tốt lắm! Tôi tuyên bố, trận chung kết của cuộc thi chính thức bắt đầu!"
Dứt lời, lại là tiếng chuông du dương vang khắp vùng đất Tu Di.
Hơi thở của mọi người cũng dần trở nên căng thẳng.
"Bây giờ, mời tuyển thủ lên võ đài, không biết tuyển thủ nào xung phong lên trước, dẫn đầu lên võ đài chiến đấu?", ông lão quét mắt nhìn những người ở hiện trường, hỏi.
Không ít người đưa mắt về các tuyển thủ hạt giống kia.
Nhưng giây tiếp theo.
Vèo!
Một bóng người bay vào khu vực thi đấu như tia chớp, đứng trước trận pháp nghịch chuyển.
Mọi người đưa mắt nhìn theo.
"Giang Ngạo của Đại Giang Thành?"
Có âm thanh vang lên.
Lâm Chính đánh giá Giang Ngạo, hắn mặc một chiếc áo màu đen, phong cách anh hùng hiên ngang.
Lúc trước anh đã từng thấy biểu hiện của Giang Ngạo ở vòng thứ hai, thực lực không tệ, e rằng Nam Hạnh Nhi cũng không phải đối thủ của hắn.
"Giang Ngạo, anh nôn nóng lên võ đài tìm con đường chết sao?”, có người khẽ cười nói.
"Dù sao cũng có trận pháp nghịch chuyển, sao lại sợ bị thương và hao tổn khí kình, nếu có thể từng bước chiến đấu đến cùng, trở thành người đứng đầu cuộc thi, thì thanh Thiên Sinh Đao này chẳng phải rất hợp với tôi sao?", Giang Ngạo kiêu ngạo nói.
"Ngông cuồng! Trịnh Xuyên tôi lại muốn xem thực lực của anh đến đâu”.
Người tên Trịnh Xuyên cười khẩy, lao lên võ đài, thi đấu với Giang Ngạo.
Không thể không nói, Giang Ngạo cũng có chút thực lực, cả hai đánh nhau bằng khí độc, châm bạc điên cuồng bay ra, đánh nhau không phân thắng bại, nhưng Giang Ngạo đã bắt được sơ hở của Trịnh Xuyên, lập tức đâm ba cây châm bạc vào cơ thể anh ta, phong ấn khí mạch của anh ta, cuối cùng đá anh ta lăn xuống đất.
Đến khi Trịnh Xuyên muốn đứng dậy, Giang Ngạo đã cầm sẵn nhiều cây châm bạc, đâm thẳng vào tử huyệt của anh ta.
"Dừng tay! Tôi đầu hàng! Tôi nhận thua!"
Trịnh Xuyên kinh hãi, vội vàng kêu lên.
Mọi người run rẩy.
Trận đầu tiên cứ kết thúc như vậy sao?