Cùng với việc Trịnh Xuyên đầu hàng thì mấy cây châm độc sắp đâm vào người anh ta cũng dừng lại.
Những cây châm nhằm vào anh ta, khựng lại giữa không trung và phát ra khí tức vô cùng ghê gớm. Trịnh Xuyên cảm thấy run rẩy. Anh ta nín thở.
“Coi như anh biết điều, nếu không tôi không ngại mà giết anh ở đây đâu”, Giang Ngạo hừ giọng, thu châm độc về: “Mau cúp đuôi và biến đi”.
“Vâng vâng, cảm ơn Giang Ngạo Đại Nhân. Cảm ơn Giang Ngạo Đại Nhân”, Trịnh Xuyên vội vàng gật đầu chắp tay, bộ dạng trông vô cùng hoảng sợ.
Sau đó anh ta vội bỏ dậy, bỏ đi. Đúng lúc này.
Vụt! Trịnh Xuyên không biết từ đâu lấy ra một cây châm dài đâm về phía Giang Ngạo với tốc độ nhanh như chớp.
Giang Ngạo không kịp né đòn.
Phụt! Cây châm trong nháy mắt đâm ngập vào ngực hắn. Độc tố ở đầu cây châm lan ra khắp người hắn trong tích tắc.
“Ư...”, Giang Ngạo ôm ngực, tay còn lại đập mạnh vào Trịnh Xuyên. Trịnh Xuyên bị đánh bay, ngã ra đất và lăn mấy vòng. Thế nhưng anh ta mau chóng bò dậy và không hề hấn gì nhiều.
Ngược lại Giang Ngạo, ngực bị trúng kim, tim bị trúng độc. Cả người nôn máu không ngừng. Hắn không thể đứng dậy được nữa.
“Đê tiện”, người của Giang Thành đều đồng loạt đứng bật đậy, tức giận nhìn hiện trường và gầm lên.
“Trịnh Xuyên, anh thật vô liêm sỉ, dám đánh lén”.
“Đại nhân, rõ ràng là Trịnh Xuyên đã đầu hàng nhận thua rồi mà còn âm thầm đánh lén, thật sự quá đáng ghét, chúng ta nên hủy tư cách tham gia của cậu ta đi”.
“Đúng vậy, nên hủy tư cách của cậu ta”, một kẻ tiện nhân vô liêm sỉ như thế không xứng tham gia cuộc thi”
“Hủy bỏ tư cách của cậu ta”, đám đông hô hào, ai cũng vô cùng kích động và tức giận.
Thế nhưng người của Lôi Trạch không hề có bất kỳ phản ứng gì. Một lúc sau có người hét lên: “Im lặng, nế không thì cút ra khỏi tu di đi”.
Dứt lời đám đông khựng người. Không ai hiểu tại sao.
“Rõ ràng Trịnh Xuyên phạm sai mà tại sao các vị đại nhân lại không hề có phản ứng nào”.
“Lẽ nào...là bao che?”
“Đừng có nói linh tinh, cẩn thận lại gây họa cho Giang Thành đấy”.
“Vậy chuyện này là thế nào?”
Đám đông đứng như trời trồng. Họ tỏ ra nghi ngờ. Người của Bạch Sơn Tông thì cười lạnh lùng.
“Đồ ngốc, vậy mà cũng không rõ sao? Vòng chung kết mà nhận thua đầu hàng thì phải chủ động bước ra khỏi khu vực thi đấu, còn chỉ nói miệng thôi thì không tính”.
Dứt lời, người của Giang Thành trố tròn mắt.
“Hình như...hình như đúng là trong quy định của cuộc thi có nói nêu rời khỏi khu vực thi đấu thì mới tính là đầu hàng. Còn không có nói là chủ động nói đầu hàng thì là kết thức...”
“Nói vậy tức là Giang Ngạo bị lừa sao?”
“Vậy sao có thể được?”
Sắc mặt ai nấy đều vô cùng khó coi. Giang Ngạo lúc này đã hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu.
Cây châm đông đã đâm trúng mệnh mạch của hắn. Lực độc của cây châm đã ngấm sâu vào lục phủ ngũ tạng. Đừng nói là chiến đấu, chỉ riêng việc không kịp thời cứu chữa thôi thì khéo hắn cũng có thể mất mạng ngay lập tức rồi.
Trịnh Xuyên đã đứng dậy, nở nụ cười dữ dằn nhìn Giang Ngạo. Giang Ngạo bặm môi, đôi mắt hằm hằm tức giận.
Hắn thật chỉ muốn sống chết với Trịnh Xuyên một phen. Nhưng trạng thái hiện tại của hắn thật sự không tốt, thật sự không có cơ hội đánh bại đối phương. Giờ lao lên thì chẳng khác gì tự nộp mạng.
Bất lực, Giang Ngạo đành phải nhảy lên và ngã ra khỏi khu vực thi đấu. Trịnh Xuyên không hề đuổi theo, chỉ cười khinh miệt: “Coi như là anh biết điều đấy, nếu không tôi cũng không ngại mà giết anh ngay tại đây đâu”.
Anh ta lặp lại câu nói của Giang Ngạo khiến hắn sôi máu. Hắn nôn ra một ngụm máu màu đen xì.
“Trịnh Xuyên, thù này nhất định phải trả”, hắn gầm lên, hai mắt tối đen.
“Tuyển thủ Trịnh Xuyên tạm thời dành chiến thắng. Mời tuyển thủ bước vào đại trận nghịch chuyển để hồi phục trạng thái và tiếp đón người thách đấu tiếp theo”, ông cụ lên tiếng.
Trịnh Xuyên lập tức bước vào đại trận nghịch chuyển. Tầm 30 giây sau, anh ta bước ra ,những vết thương trên người đã biến mất. Khí tức của anh ta cũng đã hồi phục giống như ban đầu vậy.
“Thật thần kỳ”, đám đông kêu lên.
“Được rồi, người tiếp theo là ai đây?”
Trịnh Xuyên bước tới bằng vẻ đắc ý và nhìn xung quanh.