Nhìn thái độ ngạo mạn của Trịnh Xuyên, có không ít người thầm hừ giọng.
Thực lực của Trịnh Xuyên không được coi là quá mạnh. Giang Ngạo rõ ràng mạnh hơn anh ta nhiều. Chẳng qua là hắn không có sự phòng bị nên mới trúng chiêu của Trịnh Xuyên.
Trịnh Xuyên thắng Giang Ngạo, đắc ý bước tới. Nào ngờ người kế tiếp cũng chẳng còn nể nang gì anh ta nữa.
Có vài người đã quyết tâm muốn xử lý kẻ ngông cuồng này Đúng lúc họ bước lên võ đài thì...
Vụt...Một bóng hình nhanh như điện xẹt đã lao lên trước
Đám đông giật mình. Họ ngước nhìn. Người vừa lao lên không phải ai khác mà chính là cậu chủ thứ hai của thế gia Độc Cô – Độc Cô Hoài.
“A Hoài”, Độc Cô Vấn chau mày.
Đám đông cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ. Mặc dù Độc Cô Hoài dùng danh xưng của thế tộc khác báo danh nhưng mọi người đều biết hắn là đại diện của thế giá Độc Cô.
Thế nhưng với hình thức thi đấu này thì có vẻ như việc Độc Cô Hoài tham gia khó mang lại lợi thế cho thế gia Độc Cô.
“A Hoài, anh nói rồi, mau từ bỏ đi. Đây không phải là trận đấu mà em có thể đối phó được đâu. Từ bỏ đi bảo toàn tính mạng”, Độc Cô Vấn trầm giọng.
“Anh, anh đừng có khinh thường người ta như thế chứ. Độc Cô Hoài em không hề kém hơn anh. Hơn nữa em giúp anh dọn sạch chướng ngại, sau đó anh chiến thắng, trở thành quán quân”, Độc Cô Hoài hét lớn. Độc Cô Vấn tối mặt và im lặng.
“Độc Cố Vấn, xem ra em của anh khá cứng đầu rồi”, Thần Cung Thương nheo mắt, liếc nhìn Độc Cô Vấn.
Độc Cô Vấn không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát. Trịnh Xuyên ngơ ngác nhưng sau đó nhanh chóng bật cười: “Độc Cô Hoài, to gan lắm, đến cả Giang Ngạo mà tôi còn đánh bại, thế mà cậu lại to gan dám đấu với tôi cơ à. Đúng là nực cười. Cậu tưởng rằng cậu giống anh trai cậu sao?”
Dứt lời, đôi mắt Độc Cô Hoài ánh lên sát ý và lửa giận. Không nhắc tới Độc Cô Vấn còn đỡ. Một khi nhắc tới anh tra thì Độc Cô Hoài càng cảm thấy oán hận hơn.
“Tôi sẽ cho anh thấy rằng Độc Cô Hoài tôi không dễ động vào đâu”, Độc Cô Hoài gầm lên lao về phía Trịnh Xuyên.
Trịnh Xuyên sợ hãi vội né đòn. Mặc dù Độc Cô Hoài không bằng Độc Cô Vấn nhưng dù sao cũng là người được bồi dưỡng từ nhà thế gia Độc Cô nên thực lực không thể yếu được
Khi giao đấu thì Trịnh Xuyên cũng hiểu ra mình không phải là đối thủ của Độc Cô Hoài nếu đấu trực diện. Anh ta cười: “Độc Cô Hoài, thực lực của cậu cũng chỉ đến vậy mà thôi. Còn kém xa anh cậu. Tôi may mắn từng được chứng kiến anh cậu ra tay. Ôi trời ơi, đúng là long trời lở đất mà, thật chẳng khác gì một vị thần. Thế mà sao cậu ra tay lại mềm nhũn thế này vậy. Một kẻ yếu ớt thế này thật sự là người của thế gia Độc Cô sao?”
“Tên khốn? Đừng có nói linh tinh”, Độc Cô Hoài gầm lên, tấn công thật mạnh.
Do vấn đề về cảm xúc nên đòn tấn công của hắn loạn cả lên và để ra rất nhiều sơ hở. Trịnh Xuyên thấy vậy thì mừng lắm, tiếp tục lên giọng: "Không được, không được, quá kém. Cậu không thể nào mà sánh với anh của cậu được. Anh cậu là ai chứ. Là anh kiệt tuyệt đỉnh cơ mà. Còn cậu thì sao? Đến giết tôi thôi mà cũng tốn sức như vậy. Với người như cậu thật sư là anh em ruột thịt với Độc Cô Vấn sao? Đúng là như một chuyện đùa’.
“Nếu tôi là cậu thì đã từ bỏ để anh cậu đỡ mất mặt rồi”.
“Chút trò tạp kỹ này thì có tác dụng gì chứ?”
Tiếng cười chế nhạo vang lên không ngớt. Độc Cô Hoài như muốn bùng nổ. Đòn tấn công của hắn càng loạn hơn. Hắn trở nên luống cuống. Châm độc của hắn phóng lung tung.
“Độc Cô Hoài bị trúng kế khiêu khích của Trịnh Xuyên và mất đi lý trí rồi”.
“Dễ bị trúng chiêu như vậy thì chứng tỏ tâm trí không vững, sao có thể so sánh được với cậu Vấn chứ?”
“Đúng vậy”.
Người ngoài lắc đầu, thở dài tỏ ra khinh thường. Còn ĐộC Cô Hoài do tấn công mà không có tác dụng gì nên bị tiêu hao sức lực. Cuối cùng hắn dừng lại, thở hổn hển.
Trịnh Xuyên thấy vậy thì mừng lắm bèn lao lên: “Tôi nói là cậu không bằng anh cậu mà cậu không tin? Hừ, giờ thì nằm xuống cho tôi đi”.
Trịnh Xuyên mỉm cười, chưởng một chưởng độc về phía Độc Cô Hoài. Chưởng lực với sóng sức mạnh cực lớn khó mà có thể ngăn lại được.
Đám đông nín thở.
“Anh Hai”, Độc Cô Lạc Nhạn cuống cuồng kêu lên.
Thế nhưng Độc Cô Hoài không hề hoang mang mà chỉ nhếch miệng cười: “Anh thật sự cho rằng tôi ngốc đến vậy và dễ bị khiêu khích bởi mấy câu nói của anh sao?’
“Cái gì?”, Trịnh Xuyên giật mình.
Độc Cô Hoài vừa nãy còn tỏ ra mệt mỏi giờ đã hừng hực khí thế. Hắn lao lên, tấn công lại Trịnh Xuyên. Sức mạnh của hắn bạo phát, trong nháy mắt lấn lướt sức mạnh của Trịnh Xuyên.
“Không hay rồi, trúng kế rồi”, Trịnh Xuyên giật mình vội thu về phòng ngự.
Thế nhưng đã không còn kịp nữa. Độc Cô Hoài phá tan hàng phòng ngự của Trịnh Xuyên và chưởng trúng vào ngực của anh ta. Độc lực lập tức lan rộng. Trịnh Xuyên bay bật ra, ngã xuống đất, không đứng dậy nổi. Anh ta nôn ra máu, mặt đen xì, mất đi khả năng chiến đấu.
Đám đông thất kinh. Độc Cô Hoài lao lên không chút do dự.
“Tha mạng, xin tha mạng. Tôi nhận thua”, Trịnh Xuyên vội vàng quỳ phụp xuống cầu xin.
Thế nhưng Độc Cô Hoài vẫn không có ý định dừng lại. Hắn chưởng một chưởng vào giữa trán của Trịnh Xuyên.
Trịnh Xuyên giật mạnh người, trố tròn mắt sau đó đổ ra đất.