Hiện trường dần dần yên tĩnh lại.
Lâm Chính đã đứng ở khu thi đấu.
Độc Cô Hoài lạnh lùng nhìn anh, trong mắt tràn ngập sự lạnh lẽo.
“Trước kia ở Huyền Hoa Thành anh làm tôi không vui, tôi vốn muốn giải quyết anh ở Huyền Hoa Thành. Nếu không phải ngại danh tiếng của thế gia Độc Cô, đầu anh đã lìa khỏi cổ lâu rồi”, Độc Cô Hoài nói.
“Độc Cô Hoài, tôi và anh không thù không oán, thật ra anh không cần thiết phải căm thù tôi như vậy”, Lâm Chính nói.
“Bớt nhiều lời! Anh trai tôi nói tôi không bằng anh, em gái tôi nói tôi đừng chọc vào anh. Tôi không tin, một kẻ ngoại vực như anh thì có thể lợi hại thế nào? Hôm nay, tôi phải chứng minh cho tất cả mọi người thấy, anh cũng chỉ được đến thế mà thôi!”, Độc Cô Hoài lạnh lùng nói, lấy châm bạc ra châm lên người, tăng cường thực lực.
Lâm Chính nhíu mày, anh cảm thấy như vậy thật nhàm chán.
“Độc Cô Hoài, một người có thể đánh bại Nhiêu Ưng và Duy Ngã Mệnh, dù anh ta là người ngoại vực cũng sẽ không kém lắm đâu. Chẳng lẽ anh nghĩ mình có thể là đối thủ của Duy Ngã Mệnh hoặc Nhiêu Ưng?”, lúc này Trương Kỳ đứng ở không xa lên tiếng hỏi.
Thật ra hắn và Nhiêu Ưng đều vào được vòng chung kết. Hắn may mắn không gặp phải kẻ địch mạnh, vào vòng chung kết, người của Tường Vân Phái kích động gần như nhảy cẫng lên.
Chưởng môn Tường Vân Phái đã ra lệnh, hễ gặp phải kẻ địch mạnh thì phải từ bỏ quyền thi đấu ngay. Ông ta đã không quan tâm đến thứ hạng nữa, ông ta chỉ muốn con trai mình có thể bình an trở về.
Dù sao vào được vòng chung kết cũng đồng nghĩa đã lọt vào ít nhất là top 50 hay thậm chí là top 30 của cuộc thi, thành tích này đã là quá tốt đối với Tường Vân Phái.
Nhiêu Ưng nghe vậy, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Hắn siết chặt nắm đấm, trong mắt tràn ngập lửa giận.
Nhưng hắn biết rõ thực lực của Lâm Chính. Nếu lên võ đài, hắn vẫn không phải đối thủ của Lâm Chính, huống hồ bây giờ Lâm Chính còn có Trùng Long Thích.
“Nhiêu Ưng và Duy Ngã Mệnh thì là thá gì? Đó là chưa gặp tôi, nếu Độc Cô Hoài tôi ra tay, bọn họ vẫn sẽ thất bại!”, Độc Cô Hoài nói.
“Ai mà không biết khoác lác”, Trương Kỳ khẽ cười.
“Vậy thì để xem”.
Độc Cô Hoài lạnh lùng nói, sau đó vung tay.
Vèo vèo vèo vèo…
Bảy cây châm bạc vọt ra khỏi tay hắn, bay vào không trung, sau đó biến mất.
“Mê Ảnh Phi Châm?”.
Có người kinh ngạc hô lên.
Trương Kỳ thấy vậy cũng kinh ngạc: “Anh Lâm, đó là Mê Ảnh Phi Châm, tuyệt học của thế gia Độc Cô, hãy cẩn thận!”.
“Ồ?”.
Lâm Chính tò mò nhìn vào không trung, nhưng không tìm được tung tích của bảy cây châm bạc đó nữa.
“Xem cho kỹ đây kẻ ngoại vực kia, tôi sẽ cho anh biết thế nào mới là châm bạc chân chính, thế nào mới là thủ đoạn sinh tử chân chính!”.
Độc Cô Hoài lạnh lùng cười, đột nhiên chuyển động ngón tay.
Vèo!
Trên bãi đất trống bên cạnh Lâm Chính đột nhiên nổ ra một âm thanh kỳ lạ, sau đó nhiều châm khí bay ra từ trong không khí, tấn công đến thắt lưng anh.
Lâm Chính lập tức tránh né.
Nhưng một giây sau.
Vèo!
Sau lưng anh nổ ra âm thanh kỳ lạ, sau đó châm khí bay đến.
Lâm Chính lập tức tránh đi.
Thế nhưng, châm khí đột nhiên bay tới đó dường như luôn ở bên cạnh mình, dù anh có tránh thế nào, xung quanh vẫn có châm bay tới.
Lâm Chính luống cuống tay chân, chật vật tránh né, cuối cùng vẫn không đỡ nổi, trên người trúng bốn cây châm khí. Cả người anh cũng lùi về sau, dường như không đấu lại được.
“A!”.
Hiện trường xôn xao.
“Hay!”.
Bên ngoài vang lên tiếng reo hò ủng hộ.
Người của thế gia Độc Cô đồng loạt đứng dậy vỗ tay, cổ vũ khen hay.
“Đó là Mê Ảnh Phi Châm sao? Đúng là thần kỳ!”.
Thần Cung Thương nheo mắt quan sát.
“Chỉ là Mê Ảnh Phi Châm của Độc Cô Hoài không phát huy được toàn bộ uy lực. Mê Ảnh Phi Châm chân chính vẫn phải xem Độc Cô Vấn sử dụng!”, người thanh niên bên cạnh thản nhiên nói.
Thần Cung Thương nhìn sang thanh niên kia, có vẻ hứng thú.
“Anh là?”.
Nhưng thanh niên không đáp.
“Ha, cuộc thi này càng ngày càng thú vị”, Thần Cung Thương khẽ cười, tiếp tục nhìn về phía Lâm Chính.