Vậy là bại rồi sao?
Bọn họ không thể chấp nhận được.
Độc Cô Hoài vừa rồi còn chiếm ưu thế lại bị Lâm Chính đột ngột phản công, một chưởng đánh nằm úp sấp.
Tông chủ Thanh Huyền Tông ngây ra như phỗng.
Ái Nhiễm ngơ ngác nhìn chằm chằm võ đài, không dám tin vào những gì mình thấy.
Người của sơn trang Vân Tiếu, Tường Vân Phái, Nam Ly Thành và các tông môn thế tộc khác cũng sửng sốt.
“Vì sao trận đấu này lại kỳ quái như vậy?”, trang chủ Vân Tiếu cũng nhìn ra được, không kìm được lên tiếng.
“Đúng là lạ thật, cậu Lâm luôn bị Độc Cô Hoài đánh áp đảo, đột nhiên lại phản công đánh bại Độc Cô Hoài… Sự đảo ngược này thật là kích thích”, người của sơn trang Vân Tiếu không nhịn được nói.
“Có lẽ cậu Lâm luôn tìm cơ hội. Chưởng lúc nãy chắc chắn là cậu ấy đã nắm được sơ hở của Độc Cô Hoài nên mới ra tay! Cậu Lâm không ra tay thì thôi, ra tay là sẽ quyết định thắng thua!”, người khác cười nói.
Trang chủ Vân Tiếu thì không ngừng lắc đầu: “Không đúng, không phải cậu ta đang tìm sơ hở. Tôi xem một lúc lâu, cảm thấy giống như cậu ta đang đợi gì đó”.
“Đợi gì đó?”.
Người xung quanh ngạc nhiên nhìn trang chủ Vân Tiếu, rõ ràng không hiểu lời này có ý gì.
“Mong trang chủ cho ý kiến”.
“Chuyện đó… tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi có thể khẳng định, cậu Lâm làm vậy chắc chắn là có mục đích”, trang chủ Vân Tiếu khẽ nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu gì.
Lâm Chính đứng dậy, đi về phía Độc Cô Hoài.
Độc Cô Hoài vội vàng bò dậy, còn định ra chiêu nhưng trong cơ thể đảo lộn, khí mạch cũng không thông thuận, chỉ mới vừa vận khí miệng đã nôn ra máu, không thể tiếp tục chiến đấu.
“Anh thua rồi, Độc Cô Hoài, hãy bỏ cuộc đi!”.
Lâm Chính nói.
“Khốn nạn! Tôi không thua! Tôi phải băm nát anh ra! Tôi không thua!”.
Độc Cô Hoài tức giận quát lên, trong mắt tràn đầy căm phẫn, muốn xông lên chiến đấu.
“A Hoài, nhận thua mau!”.
Lúc này, Độc Cô Vấn lạnh lùng quát.
“Anh! Em vẫn có thể chiến đấu!”, Độc Cô Hoài nghiến rằng nói.
“Mau nhận thua! Nếu em không nhận thua thì từ nay trở đi sẽ không còn là người của thế gia Độc Cô nữa!”, Độc Cô Vấn nghiêm túc nói, không cho phép thắc mắc.
Độc Cô Hoài sửng sốt, hắn chưa từng nghĩ tới anh mình lại lộ ra vẻ mặt như vậy.
Vẻ mặt đó giống như là vô cùng thất vọng về hắn.
Độc Cô Hoài cảm thấy nội tâm mình như bị nghìn vạn mũi tên sắc bén xuyên qua, sắc mặt trắng nhợt, trong lòng không khỏi chấn động.
“A Hoài, nghe lời anh con, mau nhận thua đi!”.
Gia chủ của thế gia Độc Cô chậm rãi đứng lên, nói.
“Bố…”.
“Nhận thua đi, không có gì xấu hổ!”.
Nghe vậy, ý chí chiến đấu cuối cùng của Độc Cô Hoài cũng bị mài mòn.
Hắn nhìn chằm chằm Lâm Chính, nghiến răng nói: “Tên họ Lâm kia, hãy đợi đấy, dù tôi đã bại trong tay anh, nhưng thế gia Độc Cô chưa bại! Anh tôi nhất định sẽ đánh bại anh, khiến anh phải quỳ gối xin tha!”.
Nói xong, Độc Cô Hoài ôm ngực, khập khiễng rời khỏi sân đấu.
Lâm Chính không nói tiếng nào, bình tĩnh dõi theo.
Đợi Độc Cô Hoài rời khỏi sân đấu.
“Trận đấu kết thúc, người chiến thắng trong trận đấu này là tuyển thủ Lâm Chính!”.
Ông lão hô to.
Khán giả đều mang vẻ mặt khác nhau, tâm trạng phức tạp.
Bọn họ cứ ngỡ Lâm Chính sẽ thất bại, không ngờ anh lại đột nhiên phản công, quyết định thắng thua.
Mọi thứ cứ như nằm mơ, bọn họ thậm chí còn không nhìn rõ Lâm Chính cố ý nương tay hay là nắm được sơ hở của Độc Cô Hoài rồi tiến hành phản công giành chiến thắng.
“Người ngoại vực này thật là thần kỳ!”.
Thần Cung Thương nhếch khóe miệng, lẩm bẩm đầy hứng thú.
Nhưng lúc đó, bên cạnh lại vang lên giọng nói: “Nhà Độc Cô bại rồi!”.