“Ồ?”.
Thần Cung Thương nhíu mày, ngẩng đầu lên, lại là thanh niên đó.
“Anh nói gì?”, Thần Cung Thương hỏi.
Thanh niên chỉ sờ cằm, nhìn Lâm Chính chằm chằm, không quan tâm đến Thần Cung Thương.
Thần Cung Thương cười nhưng không nói gì.
Hiện trường xôn xao mãi.
Lâm Chính hít sâu một hơi, lặng lẽ điều chỉnh khí mạch.
“Tuyển thủ Lâm Chính, bây giờ cậu có thể vào trận pháp nghịch chuyển khôi phục khí kình rồi”.
Lúc này, ông lão cất tiếng nói với Lâm Chính.
Lâm Chính gật đầu, nhìn sang trận pháp nghịch chuyển lấp lánh ánh sáng trắng kia.
Anh biết một khi vào trận pháp, di chứng sẽ rất lớn, nhưng anh vẫn tò mò rốt cuộc trận pháp thần kỳ đó được cấu tạo thế nào, nguyên lý ra sao.
Lâm Chính cực kỳ mong chờ, vội vàng bước vào.
Đợi khi giẫm chân vào trận pháp.
Vèo!
Trận pháp tỏa ra một vầng sáng trắng lóa mắt, bao trùm Lâm Chính.
Trong nháy mắt, Lâm Chính cảm thấy tầm nhìn hoàn toàn bị che mờ, không nhìn thấy rõ cái gì, nhưng cơ thể anh lại truyền tới cảm giác ngây ngất. Cảm nhận kỹ lại thì giống như những cây châm bạc tinh tế châm vào cơ thể mình.
“Đây là?”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, vội vàng cảm nhận.
Một lúc sau, anh bừng tỉnh.
“Hóa ra cái gọi là trận pháp nghịch chuyển chỉ là một cỗ máy phục hồi”.
Lâm Chính âm thầm ca thán.
Trận pháp này không những dùng phương pháp trị liệu bằng khí như Lâm Chính đã nói trước kia, mà còn dùng phương pháp trị liệu bằng ánh sáng.
Khi Lâm Chính bước vào trận pháp, trận pháp chuyển động, sức mạnh trong trận sinh ra những cây châm khí nhỏ bé.
Số châm khí đó vô cùng kỳ diệu, chúng sẽ dùng một bộ châm pháp chuẩn xác cho người vào trong trận, chính bộ châm pháp đó chữa trị vết thương người trong trận. Ngoài ra, năng lượng trị liệu ánh sáng mà trận pháp tỏa ra bao trùm người trong trận, bổ lấp khí kình và tinh thần của người đó. Đến khi người trong trận rời khỏi thì xác thịt lại lành lặn, khí kình khôi phục, tinh thần tràn trề, trông như quay lại trạng thái trước khi chiến đấu.
Chẳng trách được gọi là trận pháp nghịch chuyển.
Nếu có thể học được trận pháp như vậy vận dụng ở Dương Hoa thì sẽ là một lớp khiên bảo vệ sức chiến đấu rất lớn.
Lâm Chính suy tư, lặng lẽ gật đầu.
“Tuyển thủ Lâm Chính, xin mời rời khỏi trận pháp. Tuyển thủ Lâm Chính? Cậu có nghe thấy tôi nói không? Xin hãy rời khỏi trận pháp!”.
Lúc này, nghe bên tai vang lên tiếng gọi, Lâm Chính mới dứt khỏi dòng suy nghĩ.
Lâm Chính sững sờ, bỗng chốc bừng tỉnh, nhìn sang ông lão.
“Xin hãy rời khỏi trận pháp, đừng chiếm dụng tài nguyên của trận pháp quá lâu”, ông lão nghiêm túc nói.
“Xin lỗi, xin lỗi”.
Lâm Chính cười, lập tức nhảy xuống.
Ông lão không nói gì, nhưng lại nhìn Lâm Chính đầy sâu xa, sau đó cao giọng hô: “Bây giờ xin hỏi còn tuyển thủ nào muốn khiêu chiến với tuyển thủ Lâm Chính không?”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều không có ý lên sân đấu.
Lâm Chính quá kỳ quặc.
Không ai nắm chắc phần thắng.
Nếu lên đó, thắng rồi còn dễ nói, thua thì đúng là sỉ nhục!
Thế là bọn họ đều không lên tiếng.
“Anh! Em nghe lời mọi người nói đầu hàng rồi! Thế gia Độc Cô đã mất hết mặt mũi, anh phải lấy lại mặt mũi cho thế gia Độc Cô!”.
Bên này, Độc Cô Hoài vừa được dìu đến khu nghỉ ngơi thấy vậy thì tâm trạng trở nên kích động, lập tức hét lên.
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn sang Độc Cô Vấn.
Độc Cô Vấn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Chính.
“Độc Cô Vấn, anh nhẫn nhịn được sao? Vinh quang của thế gia Độc Cô đều phụ thuộc vào anh!”, Thần Cung Thương mỉm cười nói.
“Thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, huống hồ thế gia Độc Cô không giành vinh quang nhờ vào mấy chuyện này”.
Độc Cô Vấn hít sâu một hơi, sau đó cất bước ra khỏi vòng, tiến vào sân đấu.
Hiện trường xôn xao thoáng chốc yên tĩnh lại.
Cuối cùng Độc Cô Vấn vẫn ra tay.
“Mau nhìn kìa, cậu Vấn lên sân đấu rồi!”.
“Hay lắm! Lần này phải trả thù cho Độc Cô Hoài!”.
“Lần này người ngoại vực kia thê thảm rồi!”.
“Độc Cô Hoài không thể so sánh với cậu Vấn, cậu Vấn là yêu nghiệt siêu cấp có thể sánh ngang với thiên tài!”.
“Người ngoại vực kia tiêu rồi!”.
Mọi người chậc lưỡi bàn tán, ngay cả các tuyển thủ cũng cảm thấy không tin được.
“Anh Lâm, cẩn thận nhé!”, Trương Kỳ hô lên.
Lâm Chính gật đầu, nhưng khuôn mặt không có dao động gì, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Dường như anh tràn đầy tự tin với trận chiến này.