“Cái gì?”, Độc Cô Vấn tái mặt vô thức nhìn về phía côc chủ Trùng Long Cốc. Cốc chủ mặt tái mét, cơ thể khế run lên.
“Không thể nào? Tại sao đến cả thủ pháp cổ xưa mà kẻ này cũng hiểu vậy? Đây là thủ pháp đã thất truyền cả ngàn năm rồi cơ mà? Không thể nào”.
"Cốc chủ, rốt cuộc đây là thủ pháp gì vậy?", một người ở bên cạnh vội hỏi.
“Huyền Thôi Thủ Pháp, là thủ pháp của hàng nghìn năm trước. Thủ pháp này vô cùng huyền diệu, khi sử dụng có thể khiến mỗi cây châm phát ra uy lực hoàn hảo. Dù là y nhân hay là sát nhân thì đều không thể so. sánh được. Trùng Long Thích dù là thần khí nhưng cũng chỉ là một cây châm mà thôiï'.
Cốc chủ run rẩy nói. Đám đông tái mặt.
“Đánh nhanh thắng nhanh, mau giết kẻ đó đi”, thành chủ Độc Cô Thành gào lên với hai mắt đỏ như máu.
Hiện trường sục sôi. Độc Cô Vấn nghiến răng, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Hắn không còn dám nghỉ ngờ nữa, cứ thế lao lên.
Đồng thời tàn ảnh của hắn cũng lao về phía Lâm Chính mang theo hàng trăm triệu cây châm khí tạo thành một dòng sông.
Khoảng khắc này cả không gian giống như là dòng sông sao. Mỗi một cây châm là một ngôi sao.
Mỗi một tàn ảnh là một chòm sao. Độc Cô Vấn kiểm soát những chòm sao đổ bộ về phía Lâm Chính.
Cảnh tượng trước mặt trông thật đẹp. Thế nhưng một giây sau...
Bùm bùm... Từng cây châm nổ tung trong không gian. Tất cả đều cảm thấy đinh tai nhức óc. Có không ít người phải bịt tai với biểu cảm đau đớn.
Thế nhưng khi nhìn về phía khu thi đấu thì Lâm Chính giô Trùng Long Thích qua đầu rồi. Cây châm dài phát ra ánh sáng chói mắt. Sức mạnh nó phát ra cũng thật khủng khiếp.
Những cây châm khác bị Trùng Long Thích uy hiếp không thể nào lại gần Lâm Chính.
Độc Cô Vấn nín thở. Hắn thấy Lâm Chính vung tay.
Vụt...Cả không gian như tối sầm. Một đừng sáng vọt bay trong không trung, phá tan dòng sông bằng châm khí và lao về phía Độc Cô Vấn.
Chiêu thức của Độc Cô Vấn còn chưa tiếp cận được Lâm Chính thì hắn đã bị ghim xuyên tim và bay bật ra.
Những tàn ảnh khác của hắn cũng bị nổ tung. Châm khí biến mất. Cả hiện trường im lặng như tờ. Tất cả đám đông há mồm trợn mắt, sững sờ chứng kiến cảnh tượng trước mặt
Dù là Thần Cung Thương thì cũng không thể bình tĩnh được nữa. Độc Cô Vấn đã thua.
Hắn nằm đó, ôm ngực mình. Máu chảy thành dòng. Hắn không thể tập trung khí tức được nữa, cũng không thể đứng dậy được nữa. Hắn đã thua hoàn toàn rồi.
“Đại ca”, Độc Cô Hoài kêu lên lao tới nhưng bị người bên cạnh chặn lại.
Độc Cô Lạc Nhạn cũng khóc thút thít. Không ai ngờ Độc Gô Vấn lại thua.
“Kẻ ngoại vực này rốt cuộc là thần thánh phương nào chứ?”, cốc chủ Trùng Long Cốc lầm bầm như người mất hồn.
“Mau, mau cứu a Vấn”, thành chủ vôi hét lên.
Người của thế gia Độc Cô lập tức lao lên. Thế nhưng bức bình phong vẫn chưa mở ra, lại được sự gia cố của đội Thiên Tuần nên không thể nào mở ra được.
Độc Cô Vấn lúc này đã kiệt sức nên chẳng thể nào vận khí tức bảo vệ tim được nữa. Hắn há hốc miệng, thậm chí còn chưa kịp nói gì thì đôi mắt đã đục dần và chết ngay tại chỗ.
“Cuộc thi kết thúc, Lâm Chính thắng”, trọng tài tuyên bố.
Lâm Chính thở hắt ra. Anh bước tới chỗ Độc Cô Vấn.
“Đừng”, thành chủ gào lên.
Bọn họ tưởng rằng Lâm Chính định ra tay tiếp. Nếu là như vậy thì dù thế gia Độc Cô có y thuật thông thiên cũng không thể cứu được Độc Cô Vấn.
“Anh Lâm, xin anh hãy tha cho anh trai tôi”, Độc Cô Hoài quỳ xuống, khóc lóc.
Lâm Chính nhìn đám người Độc Cô Hoài rồi lại nhìn trọng tài và hỏi: “Trọng tại, đại trận nghịch chuyển có thể để anh ta dùng không?”, Lâm Chính chỉ vào Độc Cô Vấn đã chết.
“Cậu ấy dùng thì cậu không thể dùng nữa. Đại trận nghịch chuyển chỉ có thể dùng một lần. Dùng xong thì là 10 phút để nghỉ và trận đấu thì không thể chờ cậu thêm 10 phút nữa, trọng tài nói.
“Vậy được”, Lâm Chính vác Độc Cô Vấn vứt vào trong đại trận nghịch chuyển.
Cảnh tượng đó khiến người nhà Độc Cô bàng hoàng. Độc Cô Hoài, thành chủ, Độc Cô Lạc Nhạn đều trố mắt.
Thi thể của Độc Cô Hoài ở trong đại trận, một giây sau, cả đại trận phát ra ánh sáng và bắt đầu chuyển động...