“Ái Nhiễm, lần này phải làm sao?”, tông chủ cuống cả lên.
“Anh Lâm với Độc Cô Vấn đại chiến một trận mà không được hồi phục thì chắc chắn sẽ bị tiêu hao sức lực. Giản Đào chắc chắn là sẽ ra đòn rất gắt. Chúng ta phải làm sao đây?”, Nam Phong vò đầu bứt tai.
Tê Thủy Tâm cũng chau chặt mày.
“Ha ha, gã này, làm người tốt cho lắm vào để rồi xảy ra chuyện? Giờ thì phải làm gì đây. Ha ha”.
Cốc chủ Trùng Long Cốc bật cười. Ông ta biết về Giản Đào, đó là đệ tử của Cứu Tử Chân Nhân đấy. Mà đã là đệ tử của Cửu Tử Chân Nhân thì chắc chắn là có tài rồi.
Đối phương muốn lao lên thi đấu như vậy thì chắc. chắn là hắn có chiêu pháp để đối phó với Lâm Chính Lần này thì Lâm Chính chết chắc rồi.
“Như vậy thì có phải là chán không?”
“Hừ, kệ đi. Cậu ta ra vẻ lắm mà. Giờ gặp nạn rồi trách ai được đây”.
“Đúng vậy, kẻ ngoại vực đó còn thích tỏ ra ngầu cơ”. “Đúng là nực cười”.
Đám đông cười lạnh lùng. Dù Lâm Chính có đánh bại Độc Gô Vấn thì bọn họ vẫn cảm thấy không phục.
Bởi vì họ từ sâu trong tiềm thức đã bài trừ người của ngoại vực rồi. Hiện trường bàn tán xôn xao. Chỉ trỏ đối với Lâm Chính. Giản Đào thở phào, nheo mắt nhìn.
“Thế nào nhóc, không ngờ phải không?”, Giản Đào cười.
“Có gì mà không ngờ, anh thấy tôi đánh bại Độc Cô Vấn rồi đấy, nếu tôi mà vào được đại trận nghịch chuyển thì giờ anh không phải là đối thủ của tôi đâu. Mà với tình trạng hiện tại của tôi thì anh cũng chẳng là gì. Anh chỉ là một kẻ tiểu nhân không hơn không kém”, Lâm Chính lắc đầu.
“Ha ha, thắng làm vua, thua làm giặc. Chỉ cần thắng thì thủ đoạn nào cũng được. Tên họ Lâm kia, anh sỉ nhục tôi ở nhà họ Dục, tôi nhất định sẽ khiến anh phải bồi thường gấp trăm lần”, Giản Đào hằm hằm sát khí.
“Vậy thì phải xem bản lĩnh của anh rồi. Nói đi cũng phải nói lại, anh đang cho rằng vì tôi không vào trong đại trận nghịch chuyển nên tưởng mình là đối thủ của tôi sao?”, Lâm Chính nói.
“Sao? Anh tưởng rằng tôi vẫn là Giản Đào của lúc. trước à? Tôi nói cho anh biết, sư tôn đã truyền thụ cho tôi quyết pháp để mạnh lên rồi. Ngoài điều đó ra thì còn đưa cho tôi cả chí bảo đủ để tôi có thể giết chết anh nữa đấy. Tên họ Lâm kia, hôm nay chính là ngày chết của anh”.
Giản Đào bật cười, giơ tay lên ghim châm lên người.
Phụt. Phụt.
Trong nháy mắt, cơ thể hắn được ghim bảy châm bạc. Những cây châm này trông vô cùng cổ quá, chúng được ghim vào bảy tử huyệt của hẳn.
“Cái gì?”, đám đông kinh ngạc. Lâm Chính cũng chau mày.
“Dù sao có đại trận nghịch chuyển ở đây. Tôi dùng toàn bộ sức mạnh cùng lắm là bị di chứng để giết anh. Anh nhìn đi, nhìn kỹ mà xem sức mạnh của tôi có xứng để anh coi trọng hay không”.
Giản Đào cười dữ dẫn như một kẻ điên. Hắn gầm lân, bảy cây châm cũng run bản. Một luồng khí tức cực mạnh phóng ra
Đám đông nín thở. Hai cánh tay của hắn bỗng nổi gân xanh, mắt hắn biến thành màu đỏ máu.
“Lế nào...đây là ma hóa", Thần Cung Thương giật mình.
“Chắc chắn là như vậy rồi. Y đạo của Cửu Tử Chân Nhân vốn là y đạo Phong Ma mà. Đó là thuật pháp tiếp giáp giữa sự sống vfa cái chết. Ông ta đã để đệ tử của mình tung ra chiêu này thì chắc chắn là mặc kệ sự sống chết của hắn rồi”, người thanh niên ở bên cạnh lên tiếng.