TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3517 PHẢI LÀM SAO?

Thần Cung Thương liếc nhìn người thanh niên và khẽ cười: “Các hạ rốt cuộc là ai? Tới từ đâu? Sao không dám nói?”

“Hỏi những thứ đó có tác dụng gì không? Nếu có bản lĩnh thì gặp nhau trong cuộc thi”, người thanh niên kia điềm đạm nói.

“Hừ, được lắm. Có điều tôi sợ lên võ đài rồi tôi lại không cẩn thận đập chết các hạ đấy”, Thần Cung Thương thản nhiên nói.

Người thanh niên chỉ im lặng nhìn chăm chăm lên võ đài. Thần Cung Thương cười lạnh. Khí tức của Giản Đào. không ngừng tăng mạnh. Bầu không khí cũng sôi lên sùng sục.

Từ lớp khí tức màu máu phóng ra từ cơ thể hắn, dần dần Giản Đào cũng bắt đầu có sự thay đổi.

Ngoài tứ chỉ phình to thì tóc hắn cũng trở nên dài hơn, làn da cũng trắng toát, những ngón tay cũng mọc ra vuốt dài và dần cong lại.

Điều khiến người khác khó tin nhất chính là mái tóc của hắn, mái tóc cứ thế kéo dài.

“Hả?”, Lâm Chính chau mày, cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

“Chắc anh chưa từng thấy đúng không? Mà cũng phải, pháp môn huyền diệu của sư tôn đâu phải là kẻ như anh có thể biết được?”, Giản Đào cười nói. Lúc này, giọng nói của hắn trở nên ồm ồm.

“Vậy thì kết thúc chưa? Nếu kết thúc rồi thì mau ra tay đi. Đừng để tôi phải đợi lâu”, Lâm Chính nói.

“Hừ, anh muốn nhanh được chết à? Vậy thì tôi sẽ tác. thành cho anh”, Giản Đào bật cười ha ha, hắn lao về phía Lâm Chính nhanh như một cơn gió.

Khí tức màu đỏ máu giống như một làn sóng đập mạnh lên người anh.

Mặt đất chao đảo. Lâm Chính đanh mắt, đưa tay lên đỡ đòn. Thế nhưng đòn tấn công của Giản Đào quá mạnh, tốc độ lại nhanh tới vô lý nên hắn cũng nhanh chóng né được đòn của Lâm Chính và lật ngược tay cào anh.

Cú cào không có độc nhưng mang theo uy lực cực lớn. Lớp khí tức phòng ngự bao quanh Lâm Chính dường như bị cào rách.

Lâm Chính không kịp né đòn, ngực anh hiện lên ba vết cào vô cùng khủng khiếp của Giản Đào.

“Cậu Lâm”, mọi người kêu lên.

“Sao? Tên họ Lâm kia. Giờ thì anh đã biết sự lợi hại của tôi chưa?”

Giản Đào bật cười ha ha đầy đắc ý. Hắn thấy việc giết Lâm Chính dễ như trở bàn tay.

“Có lẽ các hạ nghĩ nhiều quá rồi. Chút trò vặt vãnh này e rằng không thể đánh bại được tôi đâu”, Lâm Chính thản nhiên nói và ôm ngực.

Ba vết cào dần biến mất. Giản Đào giật mình sau đó cười lạnh: “Muốn cơ thể nhanh hồi phục thì cần phải dùng khí tức gia trì. Để tôi xem anh có được bao nhiêu khí tức nào”.

Nói xong, hắn lại điên cuồng tấn công. Nhưng lần này không chỉ có hai tay với bộ móng vuốt của hắn tấn công mà mái tóc dài của hắn cũng tạo thành những đầu châm nhọn đâm về phía Lâm Chính.

“Hả?”, Lâm Chính giật mình. Anh chưa từng thấy chiêu thức nào kỳ lạ như vậy. Anh vội lùi lại, không dám để những đầu châm kia đâm vào người.

Dùng tóc làm châm, đúng là anh mới thấy lầ đầu. Những đầu tóc đó như được gắn định vị, khóa chặt Lâm Chính khiến anh không thể né đòn.

Bất lực, Lâm Chính đành phải dùng khí tức của mình đề chặn chúng lại. Khi khí tức vừa tiếp xúc số châm đó thì...

Bùm. Những cú nổ được tạo ra. Khói đen mù trời cứ thế hút về phía Lâm Chính.

Lâm Chính tái mặt, lập tức sử dụng chân khí để đuổi đám khói độc đi. Đợi đến khi đám khói độc tan hết thì anh cũng mất sức tới hơn nửa.

“Ha ha, tôi muốn xem xem anh có thể cầm cự được bao lâu”, Giản Đào bật cười và lại vẩy tóc, phóng ra hàng nghìn đầu châm.

Những cây châm này có độ đàn hồi cứ thế vây lấy Lâm Chính.

Lâm Chính lùi tới sát bức bình phong. Anh không thể lùi thêm được nữa, đành phải lựa chọn đối diện với số châm đó. Và kết quả là không gian của anh càng bị thu hẹp.

Giản Đào tấn công chính diện. Lâm Chính hoặc là chặn lại hoặc là phải đối đầu với số khí độc.

Thế nhưng số khi độc này có độc tính rất kỳ lại, ngoài U Minh Độc Khu ra thì có vẻ không gì có thể cản lại được.

Nhưng nếu còn sử dụng U Minh Độc Khu thi e rằng khí tức của anh không đủ.

Phải làm sao?

“Ha ha, chết đi”, Giản Đào bật cười, định móc tim Lâm Chính.

Đúng lúc này Lâm Chính đột nhiên giơ tay lên phóng ra một lớp khí màu đen xì. Cả hai đều bị bao trọn bên trong lớp khí.

“Hả”.

Đám đông đứng bật dậy nhìn. Thế nhưng lớp khí quá dày, bọn họ không thể nhìn rõ.

Một lúc sau...Có âm thanh nặng nề vang lên, sau đó Giản Đào bay bật ra ngoài như một quả pháo và ngã sõng soài ra đất.

Đám đông thấy trên ngực hắn có một vết hõm của chưởng đánh.

“Cái gì”, cả hiện trường bàng hoàng.

Đọc truyện chữ Full