“Thần Cung Thương ra tay rồi”.
“Trời ạ, hắn cũng không kiềm chế được nữa”.
“Cuối cùng thì phim hay cũng đến sao?”
“Cô Độc Vấn là gì chứ, Thần Cung Thương mới là nhân vật chính của cuộc thi lần này”.
“Mong hắn có thể vớt vát lại chút thể diện cho vực Diệt Vong chúng ta, nếu không để người ngoại vực này giành được vị trí thứ nhất cuộc thi thì đúng là vả vào mặt người vực Diệt Vong thật đấy”.
“Nói đúng lắm”.
Mọi người trông chờ mỏi mắt, thầm cầu nguyện.
Các tuyển thủ còn lại cũng có suy nghĩ như vậy.
Khi Thần Cung Thương xuất hiện trên võ đài, họ biết mình đã không còn cơ hội lên võ đài nữa. Cho dù Thần Cung Thương và Lâm Chính ai thắng ai thua đều có nghĩa là người đứng đầu cuộc thi này đã được quyết định.
Đây có thể là trận đánh giết cuối cùng.
Thần Cung Thương bước vào khu vực thi đấu, mỉm cười nhìn Lâm Chính.
“Anh rất tự đại, thế mà lại không đi vào trận pháp nghịch chuyển, xem ra những người trước đó kém cỏi đến mức khiến anh cảm thấy rất tự tin”.
“Tôi có cân nhắc của mình, tôi cũng biết sẽ đánh với anh. Còn những người kia cũng chẳng thể cho tôi tự tin đâu, chẳng qua cho tôi hiểu hơn về bản lĩnh của vực Diệt Vong thôi”, Lâm Chính nói.
“Nhưng họ không đại diện cho thực lực của vực Diệt Vong”.
Thần Cung Thương liếc nhìn anh cười nói: “Anh có chắc không đi vào trận pháp nghịch chuyển không?”
“Không cần”.
“Hừ, nếu đã thế thì lát nữa đừng hối hận. Đây là do anh tự tìm lấy, đến lúc đó đánh không lại tôi lại bắt đầu than trách đấy”.
“Không đâu”.
“Đúng là tự đại đến mức khiến người ta cảm thấy nực cười, anh chuẩn bị xong chưa?”
Thần Cung Thương híp mắt cười.
“Đều có thể bắt đầu bất cứ lúc nào”.
“Vậy thì anh nằm sấp xuống trước đi”.
Cánh tay Thần Cung Thương hơi động đậy, từng tia khí ý mỏng như sợi tóc lập tức lao về phía Lâm Chính, biến thành một bàn tay to vô hình chém xuống từ trên đỉnh đầu Lâm Chính.
Chiêu thức lặng lẽ nhưng lại cực kỳ bá đạo.
Người ngoài không nhìn thấy Thần Cung Thương xuất chiêu thế nào.
Chỉ có những người xuất sắc thế hệ trẻ như Độc Cô Vấn, Tề Thủy Tâm và những người đứng đầu trong các đại tộc thế gia biết rõ.
Mọi người đều nghẹt thở.
Thần Cung Thương quả nhiên là Thần Cung Thương, danh xứng với thực. Mặc dù xếp thứ sáu nhưng thực lực của hắn không giống một thiên tài đứng thứ sáu nên có, hắn thậm chí mạnh hơn Nguyên Huyền Tâm nhiều.
Rầm!
Khí hóa thành chưởng đánh xuống.
Mặt đất rung chuyển.
Mặt đất dưới chân Lâm Chính xuất hiện năm ngón tay cực lớn.
Thế nhưng cơ thể anh vẫn bất động.
“Cái gì?”
Thần Cung Thương nhíu mày.
Hắn lập tức hiểu rõ tình hình, xung quanh Lâm Chính được bao quanh bởi sức mạnh khí ý.
Đây không phải là khí kình.
Lúc Lâm Chính so chiêu với mấy người Giản Đào, Độc Cô Vấn, khí kình đã bị tiêu hao chỉ còn một chút.
Anh không đi vào trận pháp nghịch chuyển, khí kình không được bổ sung, lúc này đã sắp cạn kiệt rồi.
Thế nhưng Lâm Chính vẫn còn sức để đỡ lấy một đòn của Thần Cung Thương, có thể thấy người này không chỉ có một loại sức mạnh, chắc chắn còn các sức mạnh khác.
Hơn nữa sức mạnh này còn cao cấp hơn khí kình.
“Thảo nào anh lại bình tĩnh như thế, hóa ra là có chỗ dựa”.
“Lấy bản lĩnh thật ra đi, đừng lãng phí thời gian nữa”.
“Nói cũng đúng, thế thì tôi không khách sáo nữa”.
Thần Cung Thương lạnh nhạt cười, gật đầu nhưng lại không nói gì, thân hình chuyển động lao đến chỗ Lâm Chính nhanh như chớp.
Khí tức hung bạo được phóng ra.
Lâm Chính cũng dịch chân đi biến thành tia chớp tấn công Thần Cung Thương.
Mọi người đều căng thẳng.
Chỉ có thể nhìn thấy trong sân đấu có hai tia chớp lao vào với nhau.
Trên sân đấu chỉ có sức mạnh đang gia tăng.
Đây là trận đấu y võ thuần túy nhất.