Ván cờ giữa y học và võ đạo, đánh nhau không chỉ là khí kình, sức mạnh và tốc độ.
Mà còn châm bạc, độc thuật và y đạo huyền diệu.
Một lúc sau, tia chớp giảm bớt, Lâm Chính và Thần Cung Thương tách ra.
Thần Cung Thương lập tức giơ hai tay lên cao, khí hóa thành châm phóng ra mưa châm đầy trời.
Lâm Chính cũng động đậy ngón tay, búng ngón tay thành châm.
Châm khí hai bên tấn công lẫn nhau như ngàn binh vạn mã.
Rất nhiều tia lửa nổ tung trên bầu trời.
Lại một trận giao chiến không phân trên dưới.
Hai người không chịu tách lìa, kéo dài khoảng hai ba phút mới tách ra.
“Không ngờ thực lực của anh lại mạnh hơn tôi nghĩ rất nhiều, xem ra là tôi nhìn lầm rồi”, Thần Cung Thương cười nói nhưng ánh mắt lại trở nên nghiêm trọng và lạnh lùng.
Đánh với một người ngoại vực đến giờ này mà vẫn không đè ép được đã là sự sỉ nhục với hắn rồi.
Không thể kéo dài thêm nữa.
Mặc dù không đi vào trận pháp nghịch chuyển nhưng nền tảng và bản lĩnh của anh vượt xa tưởng tượng.
Thần Cung Thương hít sâu một hơi, bỗng lấy mấy cây châm từ trong túi châm đeo trên thắt lưng.
Lâm Chính ngước mắt lên.
Mấy cây châm đó đỏ rực như thể được nhuộm máu.
Vụt.
Thần Cung Thương cầm chúng rồi đâm vào người.
Huyết châm đi vào cơ thể, Thần Cung Thương lập tức thở ra khói trắng.
“Sao thế? Anh cũng muốn học Giản Đào tăng thực lực lên sao?”, Lâm Chính nói.
“Tăng thực lực? Hơ hơ, thực lực của tôi cần gì phải tăng?”, Thần Cung Thương khẽ cười.
Lâm Chính nhíu mày.
Không tăng trưởng sao?
Nhưng anh có thể cảm nhận được rất rõ trong người Thần Cung Thương có một luồng sức mạnh cuồng bạo đang được phóng ra, khiến khí tức cả người hắn trở nên khác hẳn.
“Nào!”
Thần Cung Thương nói, sau đó lao đến đánh Lâm Chính.
Khí kình cực kỳ tàn bạo biến thành hàng ngàn châm khí lao đến như dời núi lấp biển.
Lâm Chính lập tức nâng lên cơ thể võ thần lên, vừa chống cự vừa tìm điểm sơ hở, thế nhưng cách Thần Cung Thương tấn công và phòng thủ quá tốt, không cho anh cơ hội đánh trả, nhưng Thần Cung Thương cũng không được thuận lợi, hắn vẫn không tìm được sơ hở của Lâm Chính.
“Vẫn chưa đủ sao? Vậy được, thế tiếp tục”.
Thần Cung Thương bật cười, lại lấy ba huyết châm từ túi châm ra rồi đâm lên người.
Vù.
Khí tức Thần Cung Thương bỗng tăng lên gấp mấy lần.
Lần này thế tấn công của hắn đã hung hãn đến mức khó tin, sức tấn công của mỗi cây châm khí đều không hề thua kém đạn đạo.
Lâm Chính càng phòng thủ càng mất sức, thế phòng thủ cũng trở nên loạn.
“Lần nữa”.
Thần Cung Thương lại lớn tiếng hô lên, bàn tay nhanh chóng sờ ngực.
Lại để lại ba cây huyết châm.
Vèo vèo vèo.
Khí thế của hắn lại có thể tăng lên.
Lần này Lâm Chính hoàn toàn không thể trụ được, phòng thủ càng loạn.
“Cơ hội tốt”.
Thần Cung Thương bật cười, nhanh chóng xuất quyền.
Bụp bụp bụp.
Ngực Lâm Chính lập tức bị đánh trúng mấy chục quyền, cả người văng ra xa đập mạnh xuống đất.
Đến lúc ngồi dậy, trên ngực xuất hiện mấy trăm cây châm, làn da nơi ngực biến thành màu đen, rõ ràng là đã trúng độc mạnh.
Lâm Chính cúi đầu xuống nhìn, khẽ nhíu mày, rồi lại nhìn Thần Cung Thương dừng lại bên kia, như hiểu ra điều gì.
“Tôi còn tưởng anh mạnh thế nào, chẳng qua chỉ như thế thôi”, Thần Cung Thương cười nói, trong mắt đều là sự khinh thường và kiêu ngạo.
“Thì ra thứ anh dùng không phải là bản lĩnh tăng thực lực mà là thủ đoạn giải cấm”, Lâm Chính nói.
“Ồ? Anh nhìn ra rồi à?”
“Thứ anh giải là Bát Môn nhỉ? Bát Môn của con người tương ứng với ngũ hành, thiên địa, nhật nguyệt, phản chiếu nội tạng, khí mạch và huyết mạch. Bát Môn kiềm chế tiềm năng nhưng không phải là áp chế, dễ dàng mở ra, tổn thương rất nhiều đến thiên phú của anh. Anh có biết điều này không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.