Thần Cung Thương biến sắc ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.
Không ngờ Lâm Chính lại có thể vừa nhìn đã biết được phương pháp của hắn.
Quả thật Thần Cung Thương chưa dùng đến tăng trưởng thực lực gì đó mà là giải cấm tiềm năng bên trong của mình.
Con người có tiềm năng vô hạn nhưng vẫn luôn bị Bát Môn kìm hãm.
Người bình thường khó có thể giải được Bát Môn, chỉ có vài thiên tài võ đạo mới có thể mở được vài cửa trong Bát Môn bằng cách khai thông kinh mạch thứ hai của thận hoặc tẩy gân cốt để đạt được trạng thái sức mạnh tăng nhanh.
Nhưng Thần Cung Thương lại khác, hắn dùng cách tạm thời giải cấm Bát Môn, mượn tiềm năng vô hạn trong người để giúp hắn đối đầu với địch.
Mặc dù phương pháp mở Bát Môn này có thể không dùng nhiều sức, giống như mở cửa ra một khe hở để lọt một chút gió, nhưng dù chỉ là một chút sức mạnh nhỏ lọt ra ngoài khe hở cũng rất phi thường.
Thế nhưng những lời của Lâm Chính khiến lòng Thần Cung Thương hơi nguội lạnh.
“Không phải đã nói người vực Diệt Vong đều hành nghề y sao? Chắc hẳn là anh biết đạo lý vạn vật đều có âm dương bổ khuyết cho nhau mới đúng, anh ép buộc mở Bát Môn, mượn sức mạnh của Bát Môn, anh đã từng nghĩ đến hậu quả chưa? Cho dù anh đánh bại được tôi, anh cũng chẳng thể chịu được di chứng này đâu”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Tôi chỉ mở một cửa thôi, tổn thương không lớn, sao lại không thể chịu được chứ?”, Thần Cung Thương hừ một tiếng.
“Chỉ mở một cửa không thể đánh bại tôi, nếu có thể mở ba cửa trở lên có lẽ có thể tạo áp lực cho tôi, nhưng cứ thế thì thiên phú của anh sẽ bị tổn hại, con đường tu luyện sau này của anh cũng sẽ khó khăn hơn, mất nhiều hơn được”, Lâm Chính lắc đầu.
“Bớt nói nhảm đi, xem đây”.
Lâm Chính càng nói, lòng Thần Cung Thương càng rối, hắng giọng nói, cổ động sức mạnh hung tàn đó lao đến.
Hai nhau lao vào đánh nhau một trận.
Phải nói là mượn sức mạnh Bát Môn, quả thật uy lực của Thần Cung Thương mạnh hơn nhiều, cho dù là châm khí, chưởng độc hay thậm chí là thể lực đều mạnh hơn trước một bậc.
Nhưng Lâm Chính vẫn có thể thành thạo tránh được đòn, không hoảng sợ.
Để mặc thế tấn công của Thần Cung Thương như vũ bão, anh vẫn vững như núi.
Khiến mọi người đều cực kỳ ngạc nhiên.
“Người ngoại vực này đánh liên tục mấy trận mà không bước vào trận pháp nghịch chuyển, không hồi phục khí kình mà vẫn có thể đánh với thiên tài Thương đến bây giờ, quả thật rất tài giỏi”.
“Anh không biết à? Trên người người ngoại vực này có một loại sức mạnh khác, không chỉ có khí kình đâu, khí kình cạn kiệt rồi, hắn vẫn còn năng lượng khác để chiến đấu”.
“Vậy à? Từ bao giờ mà ngoại vực lại có yêu nghiệt siêu phàm như thế? Còn trẻ thế này mà trên người đã có cả hai loại năng lượng, đáng sợ thật”.
“Chỉ mong là có hai loại năng lượng thôi, tôi sợ…”
“Ôi… Đừng nói bậy chứ, hai loại năng lượng đã đáng sợ đến mức không dám tưởng tượng rồi, cậu ta trẻ như thế sao có thể có hơn hai loại chứ? Không thể nào đâu…”
“Chỉ mong thế…”
Người các thế tộc tụm lại bàn tán với nhau, sắc mặt ai cũng hiện lên vẻ phức tạp, trong mắt đầy vẻ lo lắng.
Họ cứ nghĩ sau khi Thần Cung Thương lên sân đấu thì có thể lật ngược tình thế, hung hăng chà đạp người ngoại vực tự cao tự đại này một phen.
Nhưng bây giờ họ nhận ra mình đã sai.
Sai hoàn toàn.
Người ngoại vực này tuyệt đối không phải là người dễ đối phó.
Bầu không khí cực kỳ quái lạ.
Mọi người đều nhíu chặt mày, thái độ không lạc quan lắm.
Có lẽ là nhận ra được sự mất sức, Thần Cung Thương bỗng lùi về sau.
Hắn không do dự lập tức giơ tay lên, ấn vào huyệt đạo trên người một hồi.
Xương cốt trên người hắn phát ra từng tiếng răng rắc.
“Hưu Môn! Mở”
Thần Cung Thương hét lên.
Rầm.
Khí tức của hắn lại tăng lên.
“Mở hai cánh cửa rồi?”
Đồng tử Lâm Chính co rụt lại.
Vèo.
Thần Cung Thương lao nhanh đến như chớp, đấm mạnh vào Lâm Chính một cú.
Lâm Chính vội tránh đi.
Bốp.
Nắm đấm đó đánh trúng mặt đất, một vòng độc lực như mạng nhện bùng ra từ nắm đấm của hắn, lan ra mọi hướng với tốc độ cực kỳ nhanh, bao phủ một nửa sân đấu.
Độc lực dính chặt dưới đất, nếu chạm vào nó chắc chắn sẽ chết.
Nhưng một lúc sau, độc tố rơi dưới đất bỗng phát ra tiếng bị ăn mòn, sau đó toàn bộ đều nứt ra, vô số vết nứt xuất hiện lên sân đấu.
“Hả?”
Lâm Chính nhíu mày, cảm thấy độc tố mà Thần Cung Thương đánh xuống đất không bình thường.
Quả nhiên.
Sau khi vết nứt xuất hiện, từng âm thanh quái lạ vang lên từ trong vết nứt đó, sau đó rất nhiều côn trùng, có xanh, có đỏ, có đen bò ra từ bên trong, dày đặc như thủy triều nhào đến chỗ Lâm Chính.
“Trùng độc Địa Đế?”
Lâm Chính lập tức phản ứng lại.