Đội Thiên Tuần đã từ bỏ việc gia cố màn chắn. Bọn họ làm theo lời Lôi Hổ, xây dựng phòng ngự khí hóa ở cách xa ba dặm.
Đai phòng ngự khí hóa cách đó ba dặm là ban tổ chức đã chuẩn bị từ trước.
Chỉ là đai phòng ngự này đã lâu không dùng, xung quanh toàn cỏ dại, một số thiết bị trên đai phòng ngự đều có vẻ rỉ sét.
Thành viên đội Thiên Tuần tách cỏ dại ra, lập tức dùng khí kình rót vào đai phòng ngự đó.
Đai phòng ngự lập tức được kích hoạt, ánh sáng rực rỡ lan tỏa bốn phía, sau đó một vầng sáng màu vàng kim dâng lên, giống như mai rùa, bao bọc sân đấu vào giữa.
Đám đông bị kéo đến bên ngoài đai phòng ngự, nhìn vụ nổ kịch liệt ở bên trong.
Mặt đất chấn động dữ dội.
Sóng xung kích đánh nát cả sân đấu, sau đó lan ra bên ngoài, xé nứt mặt đất, hủy hoại núi rừng, sau đó mới đập mạnh lên đai phòng ngự.
Vèo!
Cả đai phòng hộ to lớn lập tức chấn động.
Giống như sóng cuộn trào.
Một số người đứng gần đai phòng ngự không kịp né tránh, bị đai phòng ngự đánh bay, đập mạnh xuống đất, nôn ra máu ngất đi.
“Hả?”.
Đám đông kinh hãi, vội nhìn vào chính giữa.
Đóa hoa mênh mông xinh đẹp đó đã bao phủ toàn bộ sân đấu.
Đám người Lôi Hổ chật vật rút lui.
Lâm Chính và Thần Cung Thương đã không thấy tung tích đâu nữa, hoàn toàn bị sức mạnh hủy diệt nổ tung nhấn chìm.
Luồng sức mạnh hủy diệt đó kéo dài tròn hai phút mới dần dần giảm bớt.
Hiện trường cát đá bay mù mịt dần dần khôi phục như trước.
Đám đông cũng nhìn rõ được tình hình ở trung tâm sân đấu.
Cảnh tượng bên trong khiến người ta kinh hãi.
Chỉ một ánh nhìn, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Lâm Chính chưa chết, vẫn đứng đó một cách nguyên vẹn.
Thần Cung Thương cũng chưa chết, vẫn đứng đó không tổn thương gì.
Dường như cả hai người đều không bị thương bởi sức mạnh của người kia, nhưng… hoàn cảnh của hai người không giống nhau.
Chính là hoàn cảnh nơi bọn họ đứng.
Hoàn cảnh theo nghĩa đen thật sự.
Lâm Chính vẫn đứng ở sân đấu.
Dưới chân anh và mặt đất sau lưng đều nguyên vẹn, thậm chí ngay cả màn chắn sau lưng anh cũng không nứt.
Dường như sức mạnh hủy diệt nổ tung không lan đến phía bên anh.
Nhìn về phía Thần Cung Thương thì lại vô cùng thê thảm, không ai không kinh ngạc.
Thần Cung Thương đứng ở vùng đất chỉ rộng nửa mét, xung quanh hắn đã là một mảng chân không.
Đất xung quanh đều biến mất không thấy, một hố sâu khổng lồ xuất hiện.
Thậm chí cả trận pháp nghịch chuyển kia cũng đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn Thiên Sinh Đao nằm sâu trong hố, tỏa ra ánh sáng, giống như một ngôi sao giữa bầu trời đêm.
Nhìn đến đó, mọi người đều im lặng, cũng đã hiểu được kết quả của trận quyết đấu này.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Thần Cung Thương đã bại, bại một cách vô cùng triệt để.
Sắc mặt Thần Cung Thương trắng bệch, hắn mở to mắt, trán toát đầy mồ hôi.
Mặc dù trên người hắn không bị thương, nhưng nội tâm đã hoảng sợ đến cực điểm.
Nhìn mảnh đất nhỏ vẫn còn hoàn hảo dưới chân và cảnh tượng hư vô ở xung quanh, Thần Cung Thương mấp máy môi, khàn giọng hỏi: “Vì sao… không giết tôi?”.
“Giết một người rất đơn giản, nhưng muốn cứu một người thì rất khó. Tôi và anh không thù không oán, cũng giống như Độc Cô Vấn, vì sao tôi phải giết anh?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Thần Cung Thương căng thẳng, không tin nổi nhìn Lâm Chính.
Cả đời hắn giết người như nghóe, muốn giết ai thì giết người đó, chưa bao giờ nương tay, càng không cần có lý do gì.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ tha cho ai.
Thần Cung Thương cảm giác nội tâm mình vô cùng phức tạp, nỗi sợ qua đi, nỗi hổ thẹn lại dâng lên.
“Anh không giết tôi còn khiến tôi khó chịu hơn cả việc giết tôi. Thất bại trước một người ngoại vực, Thần Cung Thương tôi còn mặt mũi nào để gặp người của vực Diệt Vong!”.
Thần Cung Thương nghiến răng, chậm rãi giơ tay lên.
Tay hắn đang run.
Hiển nhiên, hắn đã nhen nhóm ý nghĩ kết thúc sinh mạng của mình để giữ danh tiếng.
“Anh định gặp ai?”.
Nhưng Lâm Chính đột nhiên hỏi lại một câu.
Thần Cung Thương sửng sốt.
“Kẻ mạnh tự nhiên sẽ được người khác tôn kính, kẻ yếu sẽ bị người khác ức hiếp, đó là nguyên tắc của vạn vật. Anh chết rồi có lẽ sẽ có người khâm phục anh, nhưng cũng có người sẽ chê cười anh. Anh sống, kẻ yếu vẫn không dám nói bậy bạ về anh, kẻ mạnh cũng sẽ không thay đổi cách nghĩ về anh. Anh tự sát là để gặp ai?”, Lâm Chính lại hỏi.
Nghe vậy Thần Cung Thương há hốc miệng, tràn đầy sửng sốt.
Trong lúc chờ đợi, bạn có thể đọc truyện khác hoặc Tham gia Facebook Group: Đọc truyện miễn phí mãi mãi để trò chuyện vui vẻ nha !.Tiếp tục ủng hộ Tamlinh247.com.vn ra thêm nhiều truyện mới phục vụ các bạn nha !