Hắn là người vực Diệt Vong thuần túy nhất.
Theo hắn thấy, vinh dự, tôn nghiêm và mặt mũi cao hơn tất cả.
Đặc biệt là trước mặt người của vực Diệt Vong, không thể để mất thể diện.
Hắn tin thất bại của hắn ngày hôm nay đã làm mất hết mặt mũi của thế gia Thần Cung.
Nhưng khi Lâm Chính nói những lời đó lại khiến hắn có cảm giác bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Phải, kẻ mạnh tự nhiên sẽ được người khác tôn kính, kẻ yếu ai lại quan tâm làm gì?”.
“Nếu tôi trở nên đủ mạnh thì cần gì phải lo sẽ làm tổn hại mặt mũi của thế gia Thần Cung?”.
“Chỉ là... tôi đã mở Bát Môn, thiên phú mất hết, tu vi đời này coi như đã đến tận cùng, không thể tiến thêm được nữa, sau này làm sao tôi có thể mạnh hơn?”.
'Thần Cung Thương để lộ nụ cười chua chát, tự nói một mình, khát vọng sống vừa được nhen nhóm lại dập tất.
Lời Lâm Chính nói thật sự đã làm Thần Cung. Thương dao động, khiến hắn không còn ý nghĩ tự sát nữa.
Nhưng bây giờ thiên phú của Thần Cung Thương đã hủy hết, con đường tu luyện sẽ rất gian nan, cả đời chỉ được đến thế này mà thôi, dù không chết thì cũng có ích gì?
Nghĩ đến một thiên kiêu đột nhiên biến thành kẻ tầm thường vô năng, sa sút như thế ai có thể chịu được?
Lâm Chính thấy vậy, lại cất giọng nói: “Trên đời này không có gì là tuyệt đối. Tuy anh đã mở Bát Môn khiến thiên phú hủy hết, nhưng không phải cả đời này sẽ không thể hồi phục thiên phú. Anh phải biết rằng ở Long Quốc. ngoại vực, nhiều người bình thường nghĩ rằng mình bị bệnh nan y thì sẽ chết. Nếu bọn họ biết còn có nơi được gọi là vực Diệt Vong thì bọn họ có cảm thấy mình chắc chăn sẽ chết hay không? Bệnh nan y trong mắt bọn họ thì ở nơi này lại có thể chữa trị dễ dàng. Chứng bệnh của anh cũng như vậy, anh nghĩ thiên phú bị hủy thì đời này vô vọng, nhưng nếu sau này có một nơi hoặc người nào đó có thể phục hồi thiên phú cho anh, lúc này anh tự sát rồi thì chẳng phải sẽ bỏ uổng cả cuộc đời sau này của anh sao?”.
Nghe Lâm Chính nói xong, Thần Cung Thương hít sâu một hơi, đôi mắt ảm đạm lại lóe lên tia hi vọng.
Hắn nhìn chằm chằm Lâm Chính. Một lúc lâu sau, hắn lại quỳ một gối xuống. “Cảm ơn anh, tôi... thua rồi!".
Cảnh này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều im lặng.
Bọn họ ngơ ngác nhìn Thần Cung Thương, cứ nghĩ mình hoa mắt.
Đó là Thần Cung Thương kiêu ngạo!
Đó là thiên tài thứ sáu thà chết cũng không chịu cúi đầu trước người ngoại vực!
Bây giờ hắn lại quỳ gối trước một người ngoại vực. “Điên rồi! Tôi điên rồi!".
“Tôi nhìn thấy cái gì vậy? Nói tôi nghe, rốt cuộc tôi đã nhìn thấy cái gì vậy?”.
“Chẳng lẽ tôi bị ảo giác rồi sao? Không thể nào, không thể nào..”.
“Rốt cuộc bọn họ đã nói gì? Vì sao người ngoại vực kia không giết Thần Cung Thương?”.
“Chuyện này rốt cuộc là sao?”.
Đám đông run rẩy lên tiếng, ai cũng cảm thấy không hiểu nổi.
Người của thế gia Thần Cung ngây ngốc nhìn, cũng im lặng không nói.
Mọi người tiến đến gần hơn nhưng cũng chỉ có thể đứng ở bên hố.
Lâm Chính nhìn đám người Lôi Hổ ở phía xa.
Lôi Hổ lập tức hiểu ra, lớn tiếng hô lên: “Cuộc thi kết thúc, người chiến thắng lần này là tuyển thủ Lâm Chính!”.
Hiện trường lại xôn xao, nhưng không phải tiếng hoan hô, mà là tiếng bàn luận, tiếng măng chửi và cả tiếng thở dài.
Trong đó người mắng chửi Thần Cung Thương không phải số ít.
“Đùa gì vậy? Thế mà cũng thua được?”. “Thần Cung Thương! Con mẹ mày đang làm gì vậy?”.
“Mở Bát Môn mà cũng không đánh thắng nổi?! Mày. về bú mẹ đi!".
“Thằng vô dụng, thật xấu hổi”.
“Ngay cả người ngoại vực mà cũng để thua, mày cũng xứng làm thiên tài sao? Cút khỏi vị trí thiên tài đi!".
“Đúng là nực cười!".
Tiếng mắng chửi không ngừng vang lên, liên miên không dứt, hơn nữa còn rất khó nghe.
Người của thế gia Thần Cung tức giận mà không thể trút ra.
Lần này không ai dám trả đũa.
Dù sao thiên phú Thần Cung Thương bị phế, chỗ dựa lớn nhất của thế gia Thần Cung đã mất. Thế gia Thần Cung đã không còn tương lai, sau này có thể giữ được vị trí thế tộc bá chủ hay không còn chưa rõ, đừng nói tới thăng cấp lên thế tộc siêu bá chủ.
Cũng vì biết rõ điều này nên người ở hiện trường mới mắng chửi không kiêng dè.
Bọn họ đều là đám người thích bỏ đá xuống giếng, từ trước đã không ưa thế gia Thần Cung. Lúc trước Thần Cung Thương ngạo nghễ coi thường quần hùng, bọn họ không dám làm bậy. Bây giờ Thần Cung Thương như: sao rơi từ trên cao xuống, bọn họ còn kiêng dè gì nữa?
“Đúng là rồng bơi nước cạn bị tôm giễu, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Tôi vừa thất bại, đám người đó đã lộ ra bộ mặt thật của mình, đúng là nực cười”, Thần Cung Thương quay đầu nhìn đám người chửi mắng mình, nghiến răng nói.
“Cậu chủ, cậu có ổn không?”.
Vài người của thế gia Thần Cung nhảy từ trên cao. xuống, vội hỏi han.
“Tôi không sao... Khụ khụ, khụ khụ khụ...”. 'Thần Cung Thương ho dữ dội, miệng nôn ra máu.
Người của thế gia Thần Cung vội vàng đưa thuốc, châm cứu cho hắn.
“Cậu chủ, chúng ta quay về trước đi, vết thương của cậu không nhẹ, phải chữa trị trước”, một người của thế gia Thần Cung buồn bã nói.
Lần này, thế gia Thần Cung có thể gọi là thất bại thảm hại. Thần Cung Thương không còn thiên phú đồng nghĩa thế gia Thần Cung cũng không còn tương lai, sao bọn họ không buồn được?
“Không vội, mọi người đợi đã”.
Thần Cung Thương nói, sau đó quay người, chắp tay nói: “Anh Lâm, mặc dù anh là người ngoại vực nhưng thủ đoạn trác tuyệt, không phải tầm thường. Nay thiên phú tôi bị tổn hại, tôi mạn phép hỏi anh có biết nơi nào có thể chữa trị thiên phú của tôi không?”.
“Tôi không biết”, Lâm Chính lắc đầu.
Thần Cung Thương lộ vẻ thất vọng, lại chắp tay: “Cảm ơn".
Sau đó, hắn chán nản rời đi cùng vài người của thế gia Thần Cung.
“Đợi đã”, Lâm Chính đột nhiên gọi lại.
“Anh Lâm có gì chỉ giáo?”, Thần Cung Thương quay đầu hỏi.
“Tuy tôi không biết nơi nào có thể chữa trị thiên phú cho anh, nhưng tôi biết phương pháp nào có thể chữa trị, anh không muốn nghe sao?”, Lâm Chính nói.
“Cái gì?".
'Thần Cung Thương kinh ngạc, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt sáng rực, giọng nói run rẩy.
“Anh Lâm, anh... anh nói thật sao? Anh có cách chữa trị thiên phú?”.