Cả hiện trường kinh hoàng. Đến cả Lôi Hổ cũng không dám tin. Trùng Long Thích là do Lâm Chính cướp đấy. Điều này thì ai cũng biết.
Vậy mà một kẻ ngoại vực như anh lại có thể phát huy được toàn bộ sức mạnh của nó. Anh đã làm như thế nào vậy? Không ai có thể hiểu được. Họ nhìn anh bằng ánh mắt kinh hoàng.
“Sao có thể như vậy chứ...cậu ta làm thế nào vậy?”
“Lẽ nào cậu ta cũng đã học lén cả công pháp của Trùng Long Cốc?”
“Không thể nào. Tôi đã cử người đi nghe ngóng rồi. Người này lần đầu tiên tới vực Diệt Vong, trước đó luôn ở Long Quốc, cậu ta chưa hề tới Trùng Long Cốc của chúng ta”.
“Vậy phải giải thích như thế nào đây?”, người của Trùng Long Cốc há hốc miệng, tim đập thình thịch.
“Đáng sợ, chỉ có thể nói là đáng sợ", cốc chủ hoàn hồn, hít một hơi thật sâu.
“Không thể nào?”, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía cốc chủ.
Ông ta bặm môi, một lúc sau chua chát nói ra hai từ: “Nhiêu Ưng”.
Dứt lời, đám đông hóa đá. Có nhiều người không hiểu bèn hỏi: “Ý của cốc chủ là gì vậy ạ? Lẽ nào Nhiêu Ưng đã dạy người này cách sử dụng chiêu thức này sao?”
“Nhiêu Ưng không dạy nhưng cũng coi là dạy”, một long vệ lên tiếng.
“Không dạy? Cũng là dạy?”, đám đông bỗng bừng tỉnh.
“Thật không ngờ người ngoại vực này lại có ngộ tính đáng sợ tới như vậy. Một người có thể thông qua cách Nhiêu Ưng thi triển Trùng Long Thích để hiểu về cách thức sử dụng của nó. Hơn nữa còn vận dụng tạo cực hạn. Người này...nếu không thể kết bạn thì chắc chắn phải giết chết chứ không thể giữ lại được”, cốc chủ đanh mắt.
“Cốc chủ yên tâm, giờ có nhà họ Dục giúp đỡ. Ái Nhiễm của nhà họ Dục thật sự có thể dụ được kẻ này ra mà, chúng ta sẽ bao vây thì chắc chắn cậu ta sẽ chết thôi”.
“Hi vọng là như vậy”.
Vụt! Trùng Long Thích một lần nữa tạo thành thần quang bay về tay Lâm Chính. Anh không chút do dự, đâm Trùng Long Thích vào cơ thể mình.
Rắc! Trong nháy mắt, châm khí đang ghim vào cơ thể anh bị phá tan, sau đó biến mất. Trùng Long Thích liên tục phát ra ánh sáng màu xanh, hồi phục vết thương của Lâm Chính.
Chưa tới vài giây thì các vết thương trên cơ thể anh đã hồi phục được bảy, tám phần. Đám đông tái mặt.
“Xem ra tôi đã đánh giá thấp anh rồi. Trùng Long Thích mà anh có thể vận dụng một cách thuần thục như vậy. Hừ, đúng là không tệ mà”.
Người thanh niên bò dậy, nhìn vết châm ở ngực và lập tức lấy thuốc ra. Thế nhưng sát lực của nhát châm quá mạnh, rõ ràng là không thể nào có thể cải thiện được thương thế.
Và đây cũng là sát lực mạnh nhất do Lâm Chính tạo ra. Nó tới từ sức mạnh của ma đạo thì sao có thể nào trừ khử hết được. Người thanh niên biết điều đó.
Dù vết châm rất nhỏ nhưng dưới sự gia trì của sát lực thì nó có thể khiến da thịt đối phương bị ăn mòn, mục rữa.
Cứ tiếp tục thế này, chưa tới nửa tiếng đồng hồ thì vùng ngực của hắn sẽ tạo thành một cái lỗ toang hoác, nội tạng bên trong cũng sẽ bị mục rữa. Và cơ thể hắn sẽ không còn nữa.
Người thanh niên lúc này không thể nào chữa khỏi được vết thương. Bởi vì Lâm Chính không để cho hắn có cơ hội làm điều đó.
“Thời gian của anh không đủ nữa rồi”, Lâm Chính thản nhiên nhìn thanh niên.
“Anh nói sai rồi, là thời gian của anh không có nhiều thì có”.
Người thanh niên mặc kệ vết thương trên người, chỉ nhìn chăm chăm Lâm Chính, đồng tử của hắn ánh lên sát ý.
“Ồ? Là thế nào cơ nhỉ?”
“Lần tấn công này đúng ra phải giết chết tôi ngay chứ không phải là vận hành quá trình chậm như thế. Cơ hội duy nhất của anh thì chính anh đã lãng phí rồi. Vì vậy nên tôi mới nói thời gian của anh không còn đủ nữa, không, phải nói là hết thời gian rồi mới đúng”, người thanh niên lắc đầu.
Lâm Chính chau mày, ý thức được điều gì đó.
Cơ thể người thanh niên phát ra ánh sáng màu đỏ. Những đường hoa văn màu đỏ máu cũng vẫn lan ra giống như những con rắn độc bọc lấy người hắn. Tóc trên đầu hắn bắt đầu rụng hết, lông mày cũng vậy. Những đường vân lan tới cả mặt và cả đầu. Điều khiến người khác ngạc nhiên hơn nữa đó là trên đầu hắn mọc thêm hai cái sừng, phần ra sau lưng cũng nứt ra và có thứ gì đó nhúc nhích.
Một lúc sau. Có tiếng thịt bị xé rách. Hai cánh tay đẫm máu mọc ra từ lưng của hắn.
“Á”.
Cả hiện trường thất kinh. Tất cả đều há mồm trợn mắt khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
“Đây là ...cấm thuật”, Độc Cô Vấn kêu lên.
“Là thủ đoạn của thánh quân Diệp Viêm”
Thần Cung Thương đứng bật dậy, bặm môi: “Cơ thể của Tu La này đã được thánh quân Diệp Viêm cải tạo ra. Cơ thể hắn được tổ hợp từ các bộ phận của nhiều người”.
“Cái gì?”
Nguyên Huyền Tâm thất kinh, nhìn người thanh niên và lầm bầm: “Chẳng trách người này còn trẻ mà đã sở hữu thực lực kinh người như vậy...”
“Có thể không chỉ là tổ hợp cơ quan của nhiều cơ thể. Nhìn cái sừng trên đầu hắn kìa, cơ thể hắn còn được tổ hợp từ các bộ phận của bò rừng nữa. Sức mạch của hắn lúc này đang đạt tới đỉnh cao. Đan dược và châm bạc không thể làm gì được hắn, chỉ có bát môn mới có thể đối kháng được thôi...”
“Bát môn?”, đám đông tái mặt.
Thực lực của người thanh niên lúc này đã ở mức độ thông thiên, nếu không tăng sức mạnh lên thì không thể nào đánh lại được.