Cảnh tượng tại hiện trường rất kinh hãi.
Tất cả mọi người đều bị sự biến hóa của thành niên này dọa sợ chết khiếp.
Thời khắc này thanh niên đó và quái vật có gì khác nhau đâu?
“Hắn ta... hắn ta dùng công pháp gì vậy?"
"Hắn là quái vật sao?"
"Thật đáng sợ...”
Không ít người phát ra tiếng hét chói tai, còn có người bị dọa sợ đến mức liên tục lui về phía sau, chạy mất dạng.
Thanh niên bị huyết khí bao bọc, trôi lơ lửng trời cao, tựa như ác ma muốn hủy diệt thế giới, từ trên cao nhìn xuống chúng sinh.
Lâm Chính nhìn với ánh mắt lạnh như băng: "Tôi hiểu rồi, cái gọi là Tứ Thiên Vương, Thất Tu La, chẳng qua chỉ là Diệp Viêm dùng cấm thuật biến thành quái vật mà thôi! Vừa nãy anh hấp thu cơ thể của người khác, cướp đoạt thực lực của bọn họ, nên mới có tu vi như bây giờ!"
"Cấm thuật? Thuật chính là thuật, tại sao lại cấm? Anh hoàn toàn không hiểu được sự vĩ đại của Thánh Quân đại nhân, anh căn bản cũng không hiểu thứ mà Thiên Thần Điện chúng tôi theo đuổi rốt cuộc vĩ đại đến mức nào, anh không biết ý nghĩa của Thiên Thần Điện chúng tôi, trong mắt chúng tôi, anh chẳng qua chỉ là một con ruồi, ngoài việc làm cho chúng tôi cảm thấy chán ghét, phải giết chết anh ra thì chẳng còn gì nữa. Mà chúng tôi muốn tiêu diệt anh thì chỉ cần động ngón tay là được”.
Thanh niên đó bình tĩnh nói, sau đó gào to, cơ thể hắn tỏa ra lượng lớn sương máu, nhanh chóng lan tràn khắp nơi, toàn bộ khu vực xung quanh một ngàn dặm đều bị bao phủ.
Lâm Chính thậm chí không kịp né tránh, lập tức bị sương máu nuốt chửng.
"Tiếp theo, tôi sẽ dùng phương thức nguyên thủy nhất để hóa giải anh, mỗi bộ phận trên người anh sẽ biến thành những phần không lớn hơn móng tay, để anh tận mắt chứng kiến kỹ thuật tinh xảo nhất trong Thiên Thần Điện!”
Thanh niên đó nói với giọng khàn khàn, tiếp đó chân tay hắn đâm thẳng vào bên trong màn sương máu.
Rắc!
Chân tay của hắn tính từ cùi chõ đều nổ tung, vết thương nứt ra đã dung hợp cùng sương máu, giống như chân tay của hắn đã hoàn toàn thao túng những màn sương máu này.
Thấy vậy, Lâm Chính lập tức hiểu ra, anh lao khỏi màn sương máu.
Nhưng giây kế tiếp.
Bụp bụp bụp...
Khắp nơi đều là sương máu, một lượng lớn sương máu giống như bàn tay quỷ xuất hiện, chúng chồng lên nhau và biến thành bốn bức tường, bao vây Lâm Chính.
Sau đó sương máu xung quanh Lâm Chính bắt đầu sôi trào.
Lâm Chính lập tức thúc đẩy khí kình để xua tan chúng, nhưng không có tác dụng.
Những màn sương máu sôi sục nhanh chóng, từng chút từng chút hóa thành bàn tay kinh khủng, siết lấy cổ tay cổ chân, cổ và đầu của Lâm Chính, điên cuồng kéo giãn ra, muốn xé Lâm Chính thành từng mảnh.
Người bên ngoài căn bản không thấy được bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy vũ khí máu đỏ trôi lơ lửng trên bầu trời sàn đấu.
"Đây là thủ đoạn gì vậy?", Nguyên Huyền Tâm lẩm bẩm hỏi.
"Đây là một loại thủ đoạn tương tự với sức mạnh của vực!", hai mắt Thần Cung Thương trầm tĩnh, giọng khàn khàn nói: "Bây giờ Lâm Chính đã rơi vào vực của đối phương, nếu không kịp thời thoát ra ngoài, chỉ sợ sẽ bị xé ra thành từng mảnh!"
Lâm Chính dùng hết sức giãy giụa, nhưng lại không làm gì được.
Lúc này, phía trên người anh lại xuất hiện một bàn tay.
Bàn tay này không giống với những bàn tay khác, nó có năm ngón tay hết sức sắc bén, giống như bàn tay xương cốt.
Sau khi nó xuất hiện, ngay lập tức làm động tác đao, bắt đầu chém về phía ngực của Lâm Chính.
Bàn tay này muốn chém nát da thịt của Lâm Chính, moi nội tạng của anh ra!
Xì!
Bàn tay xương cốt này cực kì sắc bén, lúc chém xuống lúc đã cắt lìa da thịt Lâm Chính.
Lâm Chính vội vàng thúc giục sức mạnh phi thăng duy trì lớp phòng ngự da thịt ở phần ngực.
Nhưng anh mới vừa ngưng tụ sức mạnh phi thăng ở ngực, lớp phòng ngự ở chân tay lại bị giảm xuống, cảm giác đau đớn kịch liệt xuất hiện, anh có cảm giác tay chân sắp bị xé nát.