“Anh đừng nghĩ rằng thanh đao này đơn giản như vậy, muốn vung đao phải cần có sức mạnh, mỗi lần vung như vậy đều sẽ tốn rất nhiều sức, nếu muốn sử dụng thanh đao này để cứu hàng trăm người trong một khoảng thời gian ngắn thì chắc chắn đó chỉ là những điều viển vông”, Độc Cô Vấn đi tới, nói thẳng.
Giọng nói của hắn rất lớn, giống như đang cảnh báo tất cả mọi người đừng có ý đồ với thanh đao này.
Thật đáng tiếc khi hầu hết những lời nói của Độc Cô Vấn đều không có tác dụng.
Ánh mắt của mọi người đều không thay đổi.
Vẫn nóng rực và đầy tham lam.
Đối diện với Thiên Sinh Đao, lợi ích mà những thế tộc này nhận được từ Lôi Trạch đều không đáng để nhắc tới.
Lâm Chính cũng chú ý tới ánh mắt của bọn họ, khẽ nhíu lông mày lại.
Anh chỉ muốn thử sức mạnh của thanh đao này, không ngờ công dụng của thanh đao này lại tốt hơn những gì anh mong đợi.
Lần này thật rắc rối.
E rằng đã có rất nhiều người đang bí mật theo dõi mình rồi...
“Cậu Lâm, chúng ta cần phải rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông cũng cảm thấy bầu không khí không bình thường nên vội vàng nói.
“Ừ”.
Lâm Chính gật đầu rồi lấy Hồng Mông Long Châm ra đâm lên người thanh niên đó, nói: “Địa vị của anh ta ở Thiên Thần Điện không thấp, nên bây giờ chúng ta đưa anh ta về trước rồi xem thử có thể lấy được một ít tin tức của Thiên Thần Điện từ miệng anh ta hay không?”
“Được!”
Tông chủ Thanh Huyền Tông gật đầu, nhanh chóng bảo mấy người Nam Phong khiêng thanh niên đó lên, chuẩn bị đi về.
Lâm Chính thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Nhưng khi anh chuẩn bị bước đi thì đột nhiên khựng lại.
Xung quanh có quá nhiều ánh mắt.
Có hơn tám mươi phần trăm các thế tộc đang nhìn chằm chằm vào anh.
Anh đi tới đâu thì họ nhìn theo tới đó.
Ngoài ra còn có các cao thủ của các thế tộc đột nhiên nhanh chóng rời khỏi vùng đất Tu Di, lao nhanh về phía con đường duy nhất một cách vội vã.
Vùng đất Tu Di là cấm địa.
Cho dù cuộc thi đã kết thúc thì cũng không được phép đánh nhau ở đây.
Đây là quy luật bất thành văn của vực Diệt Vong.
Bất kỳ ai dám lộn xộn ở nơi này cũng đồng nghĩa với việc đang thách thức Lôi Trạch.
Vì vậy mọi người sẽ lựa chọn sẽ ra ngoài đánh nhau.
“Anh Lâm, e rằng đã có hàng trăm cao thủ đang mai phục bên ngoài rồi, nếu anh mang theo thanh Thiên Sinh Đao này ra ngoài thì tôi sợ rằng chưa được mấy giây là đã bị bọn họ xé xác thành trăm mảnh”, Độc Cô Vấn bước lại nhỏ giọng nói.
“Tôi biết, nhưng cũng không còn cách nào khác, mang theo vật có giá trị rất dễ gặp họa, đều này không thể tránh được, trừ khi tôi từ bỏ thanh Thiên Sinh Đao này”, Lâm Chính cười đầy chua xót.
“Anh Lâm, nếu tôi là anh thì tôi sẽ chọn cách từ bỏ Thiên Sinh Đao này, tình hình ở bên ngoài khác hẳn cuộc thi này, bọn họ sẽ không chiến đấu một mình mà sẽ tràn lên như ong vỡ tổ. Để cướp lấy thanh đao này, bọn họ sẽ bất chấp tất cả, không đến một ngàn thì cũng đến tám trăm các thế tộc, ngay cả Lôi Trạch cũng không thể quản lý nhiều thế tộc như vậy nên anh không thể mang thanh đao đó ra ngoài được”, Thần Cung Thương cũng đi đến để khuyên nhủ.
Hắn cũng không muốn Lâm Chính chết.
Nếu không thì thiên phú của hắn không còn hy vọng khôi phục.
“Cậu Lâm, đừng lo lắng, sơn trang Vân Tiếu chúng tôi sẽ bảo vệ cậu thật tốt!”, trang chủ Vân Tiếu dẫn theo những người ở sơn trang Vân Tiếu đi lại, bày tỏ thái độ ngay tại chỗ.
“Thành chủ Nam Ly Thành tôi cũng sẽ bảo vệ cậu cẩn thận!”, thành chủ Nam Ly Thành nghiêm túc nói, vẻ mặt đầy kiên quyết.
Nam Hạnh Nhi đứng ở bên cạnh Lâm Chính, đôi mắt rực lửa, ánh mắt không hề rời khỏi Lâm Chính.
“Tề Phượng Sơn cũng sẽ không đứng ngoài cuộc”.
“Tường Vân Phái chúng tôi cũng vậy!”
Một số thế tộc có quan hệ khá tốt với Lâm Chính đều đã lên tiếng.
Lâm Chính là người đứng đầu cuộc thi, bọn họ có ý định đặt cược toàn bộ lên người Lâm Chính.
Chỉ cần Lâm Chính bình an vô sự thì dựa vào uy thế của người đứng đầu cuộc thi cũng sẽ khiến cho địa vị của những thế tộc này trong vực Diệt Vong tăng lên vài bậc.