Sau khi Lôi Hổ tuyên bố xong, cuộc thi chính thức kết thúc, cũng đã có quán quân.
Rất nhiều người đều nghĩ sẽ là Thần Cung Thương hoặc Độc Vô Vấn sẽ đứng đứng đầu cuộc thi nhưng có thế nào cũng không ngờ một người ngoại vực lại giành quán quân.
Lúc này người đội Thiên Tuần nhanh chân bước đến, họ sử dụng khí kình bước đến cạnh Lâm Chính, xếp hàng hai bên trái phải.
Lôi Hổ nhặt Thiên Sinh Đao rơi dưới đất, hai tay nắm chặt, nặng nề bước đến trước mặt Lâm Chính.
“Chúc mừng tuyển thủ Lâm Chính trở thành người đứng đầu cuộc thi, cậu hãy nhận phần thưởng của mình”.
“Cảm ơn”.
Lâm Chính lạnh nhạt mỉm cười rồi nhận lấy Thiên Sinh Đao, sau đó rút đao ra khỏi vỏ.
Vù.
Đao quang trắng tuyết giống như tia sáng mãnh liệt nhất của mặt trời vào ngày đông, chiếu thẳng vào bốn phía làm bừng sáng lòng người.
Thân đao không phải lạnh băng mà nóng rực, hơn nữa tràn đầy sinh khí khiến người ta không dám tin.
“Đúng thật là khéo léo, đao tốt”.
Lâm Chính nói.
“Đao này là tất cả tâm huyết của Lôi Trạch, là thần khí của thế gian, cậu Lâm phải giữ gìn nó thật tốt, dù sao cũng có không ít người thèm muốn vật này”, Lôi Hổ mỉm cười nói.
“Cảm ơn ông đã nhắc nhở”, Lâm Chính gật đầu.
“Ngoại vực có thể sinh ra được thiên tài siêu đẳng như cậu đúng là làm người ta ngạc nhiên, xem ra Lôi Trạch cũng nên bảo người đến ngoại vực xem thử”.
Lôi Hổ cười nói, sau đó xoay người lại nói: “Mời tất cả tuyển thủ tham gia cuộc thi lên đây”.
Đám người nhốn nháo, các tuyển thủ đều bước lên võ đài.
Không chỉ có người đứng đầu trong cuộc thi mới có thể nhận được nhận phần thưởng, nghe nói những người trong top một trăm đều sẽ có phần thưởng từ Lôi Trạch, mặc dù phần thưởng này không tốt bằng Thiên Sinh Đao nhưng cũng rất quý giá, ít nhất trong mắt những thế tộc đó cũng được xem là bảo vật.
Cũng chính vì điều này mà mỗi lần cuộc thi mở ra, rất nhiều thế tộc đều sẽ tấp nập đến tham dự, cho dù là thế tộc lớn hay nhỏ, mạnh hay yếu, họ đều tích cực tham gia.
Vì chỉ cần giành được vị trí tốt trên bảng xếp hạng thì sẽ có lợi, ai mà lại bỏ qua cơ hội như vậy?
Mọi người cầm phần thưởng mà Lôi Trạch phát cho, vui mừng rời khỏi đây.
Bầu không khí cũng xem như tưng bừng nhộn nhịp.
Ngược lại Lâm Chính cũng chẳng quan tâm, tầm mắt anh vẫn nhìn thanh Thiên Sinh Đao trong tay.
Thật ra sự thần kỳ của thanh đao này không phải nằm ở thủ công mà là chất liệu của nó.
Lâm Chính chưa từng thấy loại chất liệu này, cũng chưa từng thấy văn hiến sách cổ nào ghi chép lại.
Anh nhìn nó hồi lâu, bỗng giơ Thiên Sinh Đao lên vung sang chỗ thi thể Thất Tu La đã bị cháy đen bên cạnh.
Vèo.
Thiên Sinh Đao tỏa ra tia đao quang trắng tuyết, xinh đẹp và sáng như ánh trăng.
Người xung quanh đều đưa mắt nhìn sang, mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Chỉ thấy ánh sáng chiếu lên người của thanh niên đó, bỗng chốc cơ thể thanh niên bắt đầu hồi phục lại.
Máu thịt đen xì dần biến mất để lộ ra da thịt mới mềm mại sạch sẽ, cơ thể bầm tím của hắn cũng dần hồi phục, điều khiến người ta khó tin nhất là nhịp tim và hơi thở vốn đã ngừng đập của hắn cũng khôi phục lại.
“Sống… sống rồi?”
“Trời ạ, đây quả thật là kỳ tích”.
“Không dùng đến châm bạc và thuốc đã có thể cứu sống người khác?”
“Đây là uy lực của Thiên Sinh Đao sao?”
“Có thanh đao này là có thể cứu được rất nhiều người”.
“Nếu thế tộc nào có được thanh đao này, vậy thì lúc đánh giết với thế tộc khác, hoàn toàn có thể không có thương vong, hơn nữa có thể duy trì sức chiến đấu ở mức cao nhất. Giết một người, cứu một người, vũ khí này còn hơn cả nghịch thiên”.
“Không thể tin được…”
Mọi người ngạc nhiên nói, ánh mắt nhìn Thiên Sinh Đao đã trở nên nóng bỏng.