Lâm Chính nghe thấy thế liền gật đầu: “Vậy là tốt nhất, tông chủ Thanh Huyền Tông!”.
“Cậu Lâm có gì phân phó?”, tông chủ Thanh Huyền Tông vội bước tới.
“Phiền ông đi một chuyến, chờ người của Lôi Trạch Thiên Các hành động xong thì lập tức trở lại Lôi Trạch Thiên Các báo cáo với tôi. Tôi nhận được tin cao nguyên Thiên Thần bị phá hoại thì mới xuống thần mộ chí tôn”.
“Được!”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông lập tức chắp tay đáp.
“Chưa đầy ba ngày nữa là thần mộ chí tôn khai mở, e là thời gian sẽ rất gấp rút”, Lôi Hổ nhìn Lâm Chính đầy thâm ý.
“Thế nên các ông phải tranh thủ thời gian”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Phái ngay người báo cáo chuyện này với các chủ, xin các chủ lập tức lựa chọn các tinh nhuệ tiến về phía cao nguyên Thiên Thần”, ông lão quay sang nói.
“Vâng”, Lôi Hổ cúi người đáp.
“Chàng trai, cậu hãy theo chúng tôi về Lôi Trạch Thiên Các đi, chúng tôi phải chuẩn bị cho cậu, chờ thần mộ mở sẽ phải xuống đó ngay, nếu lỡ mất cơ hội lần này thì phải chờ 50 năm nữa”, ông lão khàn giọng nói.
“Được, tôi đi cùng các ông”.
Lâm Chính mỉm cười.
“Anh Lâm, tôi đi cùng anh”, Ái Nhiễm nói.
“Ái Nhiễm, cô không cần đi theo tôi đâu, chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, nếu cô đi mà gặp chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm sao?”, Lâm Chính nói.
“Nhưng…”, Ái Nhiễm há miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ.
Cô ta biết thực lực của mình yếu kém, nếu đi theo Lâm Chính thì chỉ gây cản trở. Nếu thực sự gặp chuyện ngoài ý muốn thì Lâm Chính lại phải phân tâm để bảo vệ cô ta.
“Cô cùng tông chủ về trước đi, tôi nghĩ phía Thanh Huyền Tông cũng không ở được nữa, hay là cô cứ về nhà họ Dục ấy, tôi lo sau khi cao nguyên Thiên Thần xảy ra chuyện, Thiên Thần Điện sẽ ra tay trả thù, trút giận lên Thanh Huyền Tông”.
“Tôi biết rồi”.
“Ngoài ra, cô giúp tôi làm mấy việc nữa”.
Lâm Chính ghé lại gần nói nhỏ mấy câu.
Ái Nhiễm hơi sửng sốt, sau đó gật đầu: “Thần y Lâm, anh yên tâm, những chuyện này cứ giao cho tôi”.
“Được rồi, các cô về đi”.
“Cậu Lâm, cậu hãy bảo trọng”.
“Mọi người yên tâm”.
Lâm Chính ôm quyền, sau đó cùng hai người Lôi Hổ rời khỏi nơi này.
Ái Nhiễm đứng đó rất lâu không chịu rời đi, cho đến khi bóng lưng Lâm Chính đã biến mất khỏi con đường, cô ta mới thở dài.
“Con đừng lo, cậu Lâm sẽ gặp dữ hóa lành thôi”, tông chủ Thanh Huyền Tông an ủi.
"Nhưng con nghe nói thần mộ chí tôn là phần mộ của người khai vực vực Diệt Vong, bên trong vô cùng nguy hiểm, nghìn người xuống đó thì nghìn người chết, dù thực lực mạnh đến đâu cũng không chống lại được sự hung ác ở trong đó. Cho đến nay vẫn chưa có ai vào đó mà sống sót trở ra, con sợ rằng... đây sẽ là lần cuối cùng gặp thần y Lâm", Ái Nhiễm khàn giọng nói, đôi mắt đỏ hoe.
Tông chủ Thanh Huyền Tông ngập ngừng một lát, cuối cùng chỉ thở dài.
"Mong là thần y Lâm ở hiền gặp lành..."
Chuyện của cuộc thi chấm dứt.
Nhưng tầm ảnh hưởng ở nơi này đã truyền khắp cả vực Diệt Vong.
Cho dù là Thiên Thần Điện cũng nhận được tin.
Thánh Quân Diệp Viêm vừa ra khỏi phòng tu luyện đã nhìn thấy một bóng người đen sì đang quỳ ở ngoài cửa.
"Phán Quan, có chuyện gì sao?", Diệp Viêm lau bàn tay còn dính máu tươi, bình thản hỏi.
Hắn để trần nửa thân trên, chỉ mặc độc chiếc quần lót, thân trên trắng bệch như tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo nhất của Michelangelo.
"Bẩm chủ nhân, vừa nhận được tin, cuộc thi kết thúc, người đứng đầu lần này là Lâm Chính Giang Thành", Phán Quan nhỏ giọng nói.
"Ồ?".
Diệp Viêm có chút bất ngờ: "Hắn tham gia cuộc thi sao?".
"Đúng là ghê gớm!".