Diệp Viêm lắc đầu, bình thản đáp: "Ý của hắn đã rất rõ ràng, hắn muốn giành vị trí số một cuộc thi, sau đó dùng thân phận này lôi kéo các thế tộc của vực Diệt Vong chống lại chúng ta. Chỉ tiếc là suy tính rất hay, nhưng hắn đã đánh giá thấp Thiên Thần Điện chúng ta rồi, những thế tộc bá chủ kia sao có thể là đối thủ của chúng ta chứ?".
"Chủ nhân nói chí phải, nhưng cuộc thi lần này xảy ra một chuyện ngoài ý muốn", Phán Quan lại cúi đầu nói.
"Chuyện gì vậy?".
"Tuyệt Mệnh tự ý đến vùng đất Tu Di tham gia cuộc thi, rắp tâm định giết chết thần y Lâm, nhưng kết quả lại mất mạng trong tay thần y Lâm", Phán Quan nói xong, đầu đã chạm xuống đất.
Diệp Viêm không nói gì, vừa lau bàn tay dính máu tươi, vừa như suy nghĩ gì đó.
Cũng không biết đã qua bao lâu, hắn mới bình thản lên tiếng.
"Người thân bạn bè của Tuyệt Mệnh đều ở vực Diệt Vong chứ?".
"Vâng".
"Vậy anh biết phải làm gì rồi chứ?".
"Vâng", Phán Quan không dám trái lời.
"Coi đây là trừng phạt, nếu không quy củ sẽ loạn mất, sau này nếu còn ai dám làm trái lệnh tôi, tự ý hành động, tru di cửu tộc!".
"Tuân lệnh!".
Phán Quan ôm quyền, sau đó chậm rãi rời đi.
Diệp Viêm đi tới trước cửa, nhìn bầu trời, suy nghĩ gì đó, một lát sau, hắn nhíu chặt mày.
"Mồng một giữa trời, trăng lạnh không sáng? Thần mộ chí tôn... sẽ mở trong mấy ngày nay sao?".
Hắn lẩm bẩm, đôi mắt lóe lên tia sáng đỏ.
Đúng lúc này, phía xa vang lên tiếng chém giết.
"Có chuyện gì vậy?".
Diệp Viêm bình thản hỏi.
Người bên cạnh lập tức ôm quyền.
"Bẩm chủ nhân, là phía cao nguyên! Hình như có người xông vào ạ!".
"Giết không tha!".
"Vâng!".
Rất nhiều cao thủ của Thiên Thần Điện đổ về phía cao nguyên Thiên Thần.
Nhưng cao thủ nhập cuộc rồi mà trận chiến mãi chưa kết thúc.
"Hử? Có cao thủ đến sao?".
Diệp Viêm nhìn về phía cao nguyên.
Chỉ thấy phía đó bốc lên khói nghi ngút, còn có ánh lửa tỏa ra.
Diệp Viêm nhíu mày, bàn chân khẽ điểm.
Vèo!
Hắn hóa thành một ánh sao băng, lao về phía cao nguyên.
"Thánh Quân Diệp Viêm đến rồi!".
"Mau rút thôi!".
Thấy Diệp Viêm đến, người đứng trước cao nguyên lập tức cao giọng kêu lên, ai nấy rút ra khỏi cao nguyên.
"Đuổi theo! Đuổi cùng giết tận!".
Diệp Viêm khẽ quát.
"Vâng!".
Các cường giả lập tức xông tới.
Diệp Viêm định đích thân truy kích.
Nhưng hắn chưa đi được bao xa đã ý thức được gì đó, lập tức quay lại.
Phát hiện hai bên cao nguyên lại xuất hiện hai đám người, cầm đuốc xông vào trong.
Trong chớp mắt, cả cao nguyên Thiên Thần bùng lên ngọn lửa dữ dội.
"Dập lửa! Dập lửa!".
"Mau dập lửa!".
Tất cả người của Thiên Thần Điện đều xông ra, hoặc vận khí kình hoặc dẫn nước sông.
Nhưng lửa lớn ngùn ngụt, còn có cường giả hai bên dùng khí kình trợ cháy, nhất thời không thể dập tắt được.
"Lôi Trạch Thiên Các?".
Sắc mặt Diệp Viêm bình tĩnh, nhưng ánh mắt chứa đầy sát khí, chậm rãi nói: "Tôi và các anh không thù không oán, sao lại đốt cao nguyên của tôi?".
Nhưng người của cao nguyên Thiên Thần không trả lời, hơn nữa còn vừa phóng hỏa vừa rút lui, dường như không muốn ở lại lâu.
"Lẽ nào... là yêu cầu của người đến từ Giang Thành kia? Tôi hiểu rồi, chắc là Lôi Trạch Thiên Các các anh muốn hắn vào thần mộ chí tôn thay các anh chứ gì? Xem ra các anh đã chọn đứng về phía hắn, đã vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!".
Diệp Viêm bình thản nói, bất ngờ giơ tay vung về phía trước.
Khí kình cuồn cuộn ùa tới như nước lũ.
Ầm!
Mặt đất của cả cao nguyên bỗng chốc tách làm hai nửa.
Ai nấy sợ hãi.
"Rút!".
Người của Lôi Trạch Thiên Các lập tức hét lên, nhao nhao rút lui.