Sau vụ việc ngựa chở đầu về, việc phòng ngự của Lôi Trạch Thiên Các được tăng cường lên gấp mấy lần.
Chỗ nào cũng thấy đệ tử tuần núi, các nơi hiểm yếu còn có cao thủ canh gác, cả Lôi Trạch Thiên Các kiên cố như một chiếc thùng sắt.
Nhưng việc này kéo dài đến sáng ngày thứ ba thì chấm dứt.
Sáng sớm.
Bên ngoài thiên điện.
"Cậu Lâm đã chuẩn bị xong chưa? Đến giờ rồi, chúng ta nên xuất phát thôi!", Lôi Hổ ôm quyền, đứng ở bên ngoài kêu lên.
Một lát sau, cửa thiên điện mở ra, Lâm Chính đi thẳng ra ngoài.
Khi nhìn thấy Lâm Chính, Lôi Hổ có chút ngây ngẩn.
Lúc này, Lâm Chính không có bất cứ thay đổi gì, vẫn là dáng vẻ đó, mặc trường bào do Lôi Trạch Thiên Các chuẩn bị, tóc đen như mun, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt trong vắt.
Sao lại như vậy được?
Lôi Hổ vô cùng ngạc nhiên.
Phải biết rằng, mấy ngày hôm nay Lôi Trạch Thiên Các cung cấp cho Lâm Chính rất nhiều linh đan diệu dược, muốn Lâm Chính cải thiện thể chất trong mấy ngày này, cường hóa cơ thể.
Trong đó có cả thần đan tuyệt thế "Tế Dạ Đan".
Đây là đan dược do chính tay các chủ Lôi Trạch Thiên Các tự tay luyện chế, bên trong bao gồm 300 loại dược vật quý hiếm, giá trị không thể đo đếm.
Các chủ Lôi Trạch Thiên Các đã mất 30 năm ròng để chuẩn bị loại đan này, người của Lôi Trạch Thiên Các cũng phải tìm khắp vực Diệt Vong mới gom đủ nguyên liệu.
Dùng viên đan này thì có thể sinh ra hiệu quả chống lại chướng khí trong thần mộ ở một mức độ nhất định.
Nhưng uống nó xong chắc chắn sẽ bị bạc tóc, mắt có vằn đỏ, giống như ma nhân.
Hiện giờ nhìn Lâm Chính hoàn toàn không có bất cứ sự thay đổi nào.
Lẽ nào... tất cả dược vật Lôi Trạch Thiên Các đưa cho anh đều không có hiệu quả?
"Lôi Hổ đại nhân, sao thế?".
Thấy Lôi Hổ sửng sốt nhìn mình, Lâm Chính không khỏi lên tiếng.
"Hả? À, không... không có gì..."
Lôi Hổ nặn ra một nụ cười nói: "Cậu Lâm, cậu có dùng Tế Dạ Đan không?".
"Ông từng nói Tế Dạ Đan là đảm bảo để tôi vào thần mộ chí tôn lần này, sao tôi có thể không dùng chứ?", Lâm Chính nói.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt...", Lôi Hổ mỉm cười, không nói gì nữa.
Không phải ông ta không muốn nói thật sự tình, mà là sợ nói thật sẽ khiến Lâm Chính sinh lòng sợ hãi mà đổi ý, nên ông ta quyết định giấu nhẹm đi.
Đối với Lôi Trạch Thiên Các, Lâm Chính chỉ là một lần thử nghiệm của bọn họ.
Nếu Lâm Chính chết ở trong đó, tuy bọn họ tiếc nuối nhưng sẽ không đau lòng.
"Vậy chúng ta xuất phát thôi!".
Lôi Hổ hít sâu một hơi, vung tay lên.
Đội quân của Lôi Trạch Thiên Các lập tức ùn ùn tiến về phía thần mộ chí tôn.
Thần mộ chí tôn hung hiểm muôn phần, nhờ mấy lần thử trước đó, người của vực Diệt Vong đều biết nơi này không phải người bình thường có thể xuống được.
Hơn nữa phải là người dưới 50 tuổi mới có thể vào được, ngầm ám chỉ phải phái hạt giống của gia tộc hoặc tông môn.
Đến hiện giờ, hầu như những người vào đó không ai có thể sống sót, thế nên các thế tộc tông môn bình thường đều không muốn phái hạt giống của tông môn mình vào đó, dù sao đó cũng là đâm đầu vào chỗ chết.
Thế nên đến ngày thần mộ chí tôn mở cửa, chỉ có lác đác người của vài thế tộc đến.
Đây là một hoang mạc rộng lớn.
Lâm Chính còn tưởng là mình nhìn nhầm.
Anh chưa bao giờ nghĩ vực Diệt Vong bừng bừng sức sống mà cũng có hoang mạc.
"Tử khí của thần mộ chí tôn quá nồng nặc, khiến mảnh đất này không thể mọc được cây gì".
Dường như nhìn ra được sự kinh ngạc của Lâm Chính, Lôi Hổ lên tiếng giải thích.
"Hóa ra là vậy".
Lâm Chính gật đầu: "Xem ra bên trong thần mộ này chắc hẳn cất giấu thứ gì đó phi phàm trác tuyệt, nếu không không thể có công hiệu khủng khiếp như vậy được".
"Đúng vậy, trong thần mộ toàn là kho báu, nhưng lần này Lôi Trạch Thiên Các tôi chỉ lấy một thứ, nếu cậu lấy được thứ này thì hãy rời khỏi thần mộ ngay lập tức. Như vậy là nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành", Lôi Hổ nói.
"Vậy Lôi Trạch Thiên Các các ông muốn tôi lấy cái gì?", Lâm Chính nhìn ông ta hỏi.
Lôi Hổ liền ghé lại gần, im lặng một lúc rồi nhỏ giọng đáp: "Một thứ có tên là nhẫn chí tôn".