"Nhẫn chí tôn?".
Lâm Chính hơi ngạc nhiên.
"Đúng, nhẫn chí tôn, đại khái... trông nó như thế này", Lôi Hổ lấy một bức phác họa trong người ra, đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính liếc mắt nhìn, bức phác họa vẽ rất chi tiết, hoa văn trên đó cũng đều rõ ràng, bắt mắt nhất là một con thương long đang rít gào trên thân nhẫn.
"Cái này được vẽ lại dựa theo miêu tả của mấy người may mắn sống sót kia, nhẫn chí tôn nhìn na ná thế này. Cậu Lâm, nếu cậu tìm thấy thì hãy nhanh chóng rời khỏi thần mộ, đưa chiếc nhẫn này cho chúng tôi", Lôi Hổ nói.
"Thế à? Chiếc nhẫn này có công hiệu gì vậy?", Lâm Chính nhìn một lát, bỗng nhiên hỏi.
Lôi Hổ hơi biến sắc, chần chừ một lát rồi nhỏ giọng nói: "Cậu Lâm, nghề gì cũng có quy tắc, cậu cứ lấy nhẫn cho chúng tôi là được, những chuyện khác... cậu đừng hỏi nhiều".
"Được rồi, ông nói thế thì tôi không hỏi nữa".
Lâm Chính bình thản nói, nhưng đã ghim trong lòng.
Thứ có thể khiến Lôi Trạch Thiên Các để tâm như vậy thì sao có thể tầm thường được chứ? Chắc hẳn trong nhẫn chí tôn này ẩn giấu không ít bí mật.
Hiện giờ chỉ có khoảng trăm người ở đây.
Lần này Lôi Trạch Thiên Các cũng chỉ phái mấy chục tinh nhuệ hộ tống Lâm Chính, cảnh tượng cũng không hoành tráng lắm.
Nhưng mỗi người có thể đến đây đều có khí tức vô cùng đáng sợ, những thế tộc có thể tham gia ít nhất cũng phải có cấp bậc bá chủ.
Đúng lúc này, đại diện của một thế tộc đi tới bãi đất trống trước nhất, ôm quyền với mọi người.
"Thưa quý vị, tôi là phó tông chủ Thu Hải của Chân Viêm Tông! Tôi đề nghị tất cả những người được quý vị phái tới hãy hợp tác với nhau, cùng vào thần mộ, chia sẻ lợi ích! Dù sao bên trong thần mộ cũng cực kỳ nguy hiểm, sức của một người lại có hạn. Nếu hợp tác với nhau, nói không chừng chuyến đi vào thần mộ lần này, đại diện của quý vị cũng có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, quý vị thấy sao?", Thu Hải cười nói.
Ông ta dứt lời, rất nhiều thế tộc đều gật đầu.
"Đề nghị này không tệ".
"Tôi đồng ý!".
"Tôi cũng đồng ý!".
Mọi người nhao nhao nói.
Lôi Hổ thấy thế, chần chừ một lát rồi đi thẳng tới, bình thản nói: "Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi có thể đồng ý, nhưng tôi có một yêu cầu, đó là nhẫn chí tôn phải thuộc sở hữu của Lôi Trạch Thiên Các, nếu không chúng tôi thà không hợp tác còn hơn".
Nghe thấy thế, rất nhiều người liền biến sắc.
"Sao? Lôi Hổ, Lôi Trạch Thiên Các các ông định độc chiếm nhẫn chí tôn?", một ông lão râu dài đứng ra, lạnh lùng nói.
"Lôi Hổ, ông biết tính toán gớm nhỉ? Những người đang đứng ở đây để chuẩn bị vào thần mộ có ai là không vì nhẫn chí tôn chứ? Bây giờ ông lại muốn độc chiếm? Vậy chúng tôi xuống đó làm gì?", một người phụ nữ cười khẩy nói.
"Nếu mọi người đều đến vì nhẫn chí tôn, thì đừng hợp tác làm gì nữa, hãy tự dựa vào bản lĩnh của mình mà lấy nhẫn chí tôn".
"Cũng không thể nói như vậy được, Lôi Trạch Thiên Các không muốn hợp tác thì loại họ ra, chúng ta hợp tác với nhau là được! Rồi bọn họ sẽ phải hối hận!".
Lâm Chính nghe thấy thế liền nhíu mày, lập tức ngoảnh sang, trầm giọng nói: "Lôi Hổ đại nhân, ông muốn tôi trở thành mục tiêu công kích sao?".
"Cậu Lâm, Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi làm nhiều thứ như vậy chính là vì nhẫn chí tôn, sao có thể chia sẻ với người khác chứ?".
“Bây giờ không phải là lúc chia sẻ hay không, ông làm vậy thì ngay cả cửa thần mộ tôi cũng không vào được đâu”.
"Cậu muốn tôi thỏa hiệp?".
"Không phải tôi muốn ông thỏa hiệp, mà là ông muốn lấy được nhẫn chí tôn thì phải thỏa hiệp", Lâm Chính trầm giọng nói.
Lôi Hổ suy nghĩ một lát, vạn bất đắc dĩ, chỉ đành nói: "Thôi được rồi, Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi đồng ý hợp tác".
Nhưng ông ta dứt lời, những người đang có mặt lại im như thóc.
Khoảng hơn 10 giây sau, người tên Thu Hải kia mới bình thản nhìn ông ta: "Lôi Hổ đại nhân, bây giờ ông đưa ra quyết định như vậy, e là... đã muộn rồi".