“Sao? Tôi nói trúng rồi à?”.
Diên Dận nheo mắt cười khẽ.
Thiên Xu vội vàng liếc nhìn Diệp Viêm, thấy hắn không có phản ứng gì mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: “Diên Dận đại nhân, đừng nói bậy bạ, nếu để Thánh Quân đại nhân hiểu lầm, tôi sẽ bị cô hại chết mất!”.
“Ha, Thiên Xu, anh nghĩ tâm tư của anh có thể giấu được Thánh Quân Diệp Viêm sao? Hắn đã biết tâm tư của anh lâu rồi, nếu không thì sao hắn lại tự động đi phía trước?”, Diên Dận cười nhạt, nói.
Thiên Xu sửng sốt, không lên tiếng, thật ra hắn cũng đã ý thức được.
“Cô muốn sao?”, Thiên Xu hạ giọng, dùng khí kình bao bọc giọng nói, hỏi.
“Mấy trò của anh không đối phó được đâu, theo tôi thấy, thay vì chúng ta lợi dụng bẫy rập để giết hắn, chi bằng để hắn tự động đi vào bẫy, vậy thì không những xác suất thành công lớn hơn, mà hắn cũng sẽ không nghi ngờ chúng ta”, Diên Dận nheo mắt lại, nói.
“Chủ động đi vào bẫy rập?”, Thiên Xu ngạc nhiên.
“Hình như trong mộ chính có một trận pháp tên là Thất Sát Trận. Trận này rất hung hãn, ngay cả thần tiên bước vào cũng sẽ tan thành tro bụi, chúng ta có thể hành động thế này”, Diên Dận cẩn thận trao đổi với Thiên Xu.
Thiên Xu lặng lẽ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Diệp Viêm ở phía trước, trong con người lấp lánh ánh sáng.
Bọn họ đi bộ mấy chục bước, trước mặt xuất hiện năm con đường.
“Đường ở phía ngoài cùng bên phải là đường tới mộ chính”, Thiên Xu lập tức lên tiếng.
“Bốn con đường khác đều thăm dò rồi sao?”.
“Bảy người ra khỏi thần mộ lần trước đã thăm dò rồi. Mặc dù bọn họ đều đã hi sinh nhưng trước lúc chết có nói một số tin tức cơ bản cho chúng tôi biết”, Thiên Xu cười nói.
“Ừ”.
Diệp Viêm gật đầu, đi về phía con đường ở ngoài cùng bên phải.
Lần này, bọn họ đi khoảng năm phút mà không có chuyện gì xảy ra, không có bẫy rập nào bị kích hoạt.
Mãi đến cuối con đường, bọn họ mới dừng lại, lại thấy ở cuối đường xuất hiện hai con đường khác, mà cuối hai con đường đó đều hướng tới một cánh cửa đá.
“Sau cửa đá sẽ là mộ chính!”, Thiên Xu nói.
“Nhưng vì sao lại có hai con đường?”, có người nghi hoặc hỏi.
“Còn cần phải hỏi nữa sao? Hai con đường chắc chắn có một đường sẽ bình yên vô sự, có một đường vô cùng nguy hiểm. Nếu chúng ta đi sai đường thì e là sẽ tan xương nát thịt, đi đúng đường thì mới được sống!”, Diên Dận nói.
“Vậy nên đi con đường nào…”.
Bọn họ lúng túng, nhìn về phía Diệp Viêm.
Diệp Viêm thản nhiên nhìn hai con đường đó, giống như đang quan sát điều gì, không lên tiếng.
Thiên Xu lại xung phong đứng ra.
“Diệp Viêm đại nhân, xin hãy để tôi dò đường cho anh”.
“Ồ?”.
Diệp Viêm nhìn hắn, cảm thấy kỳ quái: “Anh biết con đường nào là an toàn sao?”.
“Không biết, nhưng vì Diệp Viêm đại nhân, tôi sẵn sàng mạo hiểm”, Thiên Xu cười nói.
“Thế à? Vậy anh… làm vậy để làm gì?”, Diệp Viêm bình tĩnh hỏi.
Thiên Xu mỉm cười đáp: “Tôi cũng không muốn gì, chỉ hi vọng Diệp Viêm đại nhân có được nhẫn chí tôn thì những bảo bối khác trong thần mộ có thể chia cho tôi một ít, vậy thì tôi quay về cũng có cái để ăn nói”.
“Hóa ra là vậy, được, tôi sẽ cho anh cơ hội, anh đi dò đường đi”.
Diệp Viêm nói.
Thiên Xu lập tức cất bước tới trước.
Những người khác chăm chú nhìn theo Thiên Xu, lại thấy hắn quan sát hai con đường ở trước mắt một lúc, sau đó chọn con đường ở bên phải, cẩn thận bước tới.
Hắn đi rất chậm, từng bước đều để lại dấu chân, cực kỳ thận trọng.
Những người khác cũng hồi hộp theo mỗi một bước chân của Thiên Xu.
Vù!
Một tia sáng đột nhiên tỏa ra từ dưới chân Thiên Xu.
“A!”.
Thiên Xu la lên thảm thiết, sau đó ngã xuống đất, hai mắt mở to, vẻ mặt đau đớn.
“Cứu tôi… cứu tôi…”.
Thiên Xu đau đớn hét lên.
Đám người Diên Dận ở bên này lập tức chắp tay nói với Diệp Viêm.
“Xin Diệp Viêm đại nhân hãy ra tay cứu Thiên Xu!”.
“Không khó!”.
Diệp Viêm đáp, sau đó vẫy tay về phía con đường.
Vèo!
Một luồng đại khí dồi dào tinh thuần lan tràn ra, bao bọc lấy Thiên Xu, kéo hắn quay về.
Đợi Thiên Xu trở về, da thịt toàn thân hắn đã rách ra, lục phủ ngũ tạng vỡ nát, thất khiếu chảy máu, bộ dạng thê thảm vô cùng, chỉ còn lại hơi tàn.