Đám đông tái mặt khi nhìn thấy vẻ thê thảm của Thiên Xu. Diên Dận vội vàng bước tới nhét vào miệng Thiên Xu vài viên đan dược, lúc này trạng thái của Thiên Xu mới tốt lên đôi chút.
“Xem ra con đường bên phải có bẫy, không đi được rồi. Thánh Quân Đại Nhân, chúng ta đi đường bên trái thôi”, Diên Dận chắp tay.
“Ừm”.
Diệp Viêm gật đầu, lập tức đi về phía con đường bên trái. Đám đông cũng lập tức đi theo.
Thế nhưng khi hắn mới đi được vài bước thì...
Vụt! Có một đường sáng hắt ra, sau đó là vô số hư ảnh xuất hiện.
“Cái gì?”, mấy người đi cùng tái mặt, vội vàng lùi lại.
Thế nhưng khi họ quay lại lối ra thì vẫn không thể ra ngoài được vì lối ra đã bị bít kín.
Cả con đường bên trái đã hình thành nên một vách đã. Đám đông bị bao vây ở chính giữa, không có bất kỳ lối ra nào.
Đám người Diên Dận thấy vậy thì mừng lắm.
“Thành công rồi, thành công rồi”, Thiên Xu kích động bò dậy và hét lớn.
“Hả?”
Thánh Quân Diệp Viêm quay đầu lại nhìn Thiên Xu: “Hóa ra bên phải là con đường an toàn à? Hóa ra khi nãy anh cố tình ngã để giả vờ bị rơi vào bẫy đúng không?”
“Diệp Viêm, thực lực của anh mặc dù mạnh nhưng về sự cân nhắc thì không bằng tôi. Từ khoảnh khắc anh xuất hiện thì chúng tôi đã chuẩn bị kế hoạch để đối phó với anh rồi. Mộ huyệt của con đường này không phải là mộ chính, mà là một mộ huyệt canh chừng. Tuy nhiên ngay cả mộ huyệt canh chừng này cũng không hề đơn giản. Đó là đội trưởng đổi cấm quân của thần mộ chí tôn. Giờ anh đang bị Thất Sát Trận lúc trước khi chết của vị này bao quanh. Anh đứng giữa đại trận, dù có là thần tiên thì cũng sẽ chết thôi. Anh chết chắc rồi”.
Thiên Xu bật cười, đôi mắt ánh lên vẻ đắc ý. Những người khác thấy vậy cũng vỗ tay tỏ vẻ khoái trá.
“Thảo nào mà Thiên Xu lại tỏ ra khuất phục Diệp Viêm như vậy, hóa ra là đã có dự định trước cả rồi”.
“Ha ha, Thiên Xu, chúng tôi đã trách nhầm anh rồi, anh quả nhiên tài trí vô song”.
“Không hổ danh là đại diện của Càn Khôn Thiên Địa. Bái phục”, đám đông khen ngợi.
“Diệp Viên chết ở đây thì là do tôi giải quyết. Nếu anh ta chết, danh tiếng của tôi sẽ được truyền đi khắp vực Diệt Vong. Người này chính là thành tựu của tôi”, Thiên Xu nheo mắt cười.
Lúc này, con đường bên trái xuất hiện bảy bóng hình, trước và sau đều có ba người và một người đứng gần Diệp Viêm. Những người này mặc áo giáp, cầm kiếm dài trong tay, sát khí hừng hực.
“Trận pháp như vậy thật chẳng khác gì thần tiên, thật thần kỳ”.
“Đúng vậy, xem ra Diệp Viêm không ra nổi rồi”.
Đám đông bật cười, im lặng chờ đợi. Diên Dận không muốn dừng lại, cô ta đột nhiên quay người chạy về sau. Thiên Xu ý thức được điều gì đó bèn lập tức đuổi theo Diên Dận.
“Không hay rồi. Diên Dận định quay lại mộ chính để lấy nhẫn chí tôn”.
“Đừng hòng”, những người khác cũng đuổi theo vì sợ mình bị chậm một bước.
Diệp Viêm tỏ vẻ vô cảm, hắn lẳng lặng nhìn xung quanh. Lúc này bảy bóng hình kia đã bước tới.
“Cút”, một người bị vây trong trận pháp gầm lớn, tấn công vào một hư ảnh. Thế nhưng đánh vào hư ảnh thì khác gì đánh vào không khí.
“Cái gì?”, người này giật mình, còn chưa kịp phản ứng.
Một lượng lớn kiếm quang đã đâm xuyên vào cơ thể người này. Người này run rẩy, dần dần đổ xuống, tách thành bảy, tám mảnh, chết ngay tại chỗ.
“Á”, những người còn lại sợ hết hồn.
“Diệp Viên Đại Nhân cứu chúng tôi với, chúng tôi nguyện sẽ làm trâu làm ngựa của anh”.
“Diệp Viên Đại Nhân, xin hãy chặn chúng lại”
Đám đông quỳ xuống, khấu đầu van xin. Diệp Viên là hi vọng duy nhất lúc này của họ.
Một giây sau...Đầu của những người này đều đứt lìa khỏi cổ, máu tươi bắn ra.
“Om sòm”
“Diệp Viêm thản nhiên lên tiếng. Hắn điều động chân khí lao về phía các hư ảnh.