“Đây là gì vậy?”, Diên Dận lặng ngườiThiên Xu cũng phải chú ý.
Những người đứng gần quan tài thủy tinh đều dừng lại nhìn luồng ánh sáng. Với luồng ánh sáng chiếu rọi, quan tài thủy tinh như có sự phản ứng, lập tức phát ra những luồng sáng lấm tấm lúc ẩn lúc hiện, cứ thế một hồi lâu mới biến mất.
Sau đó...
Cạch...Một âm thanh kỳ lạ từ trong quan tài phát ra. Cả đám hết hồn, vội vàng lùi lại.
“Chuyện gì vậy, thi thể trong quan tài không phải là xác sống đấy chứ?”, có người run rẩy hỏi.
“Không thể nào? Đã chết lâu vậy rồi cơ mà sao có thể là xác sống được?”
“Đùa gì chứ...”
Đám đông không tin. Đúng lúc này bề mặt của quan tài thủy tinh hiện ra luồng sáng tròn màu đỏ máu.
Luồng sáng càng lúc càng mạnh và chói mắt. Những người đứng gần phải vội vàng lùi lại.
Có người ý thức được điều gì đó bèn kêu lên: “Không hay rồi mau né đi”.
Đám người Diên Dận, Thiên Xu vội vàng núp sau một bức tượng điêu khắc. Những người khác cũng cuống cuồng làm theo.
Một giây sau...
Bùm...Một cú nổ được tạo ra, những đường đao màu đỏ máu tứ trong quan tài lia ra bốn phía. Có đường cắt vào bức tượng, có đường lẹm vào tường.
Những người núp sau bức tượng may mà không bị dính huyết đao. Những người đứng gần quan tài đã khựng người ngay tại chỗ.
Một lúc sau cơ thể bọn họ bị tách làm nhiều mảnh, rơi xuống đất, chết tức thì. Những người còn sống như hóa đá.
“Sức mạnh gì vậy”, Diên Dận lầm bầm.
“Mẹ kiếp, may mà chưa tới sát, nếu không thì xong đời rồi”, Thiên Xu sợ tới mức lau mồ hôi, mặt tái mét.
Ánh sáng dần biến mất, quan tài thủy tinh một lầm nữa trở về vẻ im lìm.
Nhưng lần này thì không còn ai dám tiếp cận quan tài nữa. Sức mạnh ghê gớm thế kia thì ai dám tới gần.
Đám đông nhìn nhau.
“Phải làm sao đây?”, Thiên Xu nhìn Diên Dận. Diên Dận chỉ im lặng.
Đúng lúc này...Ầm ầm.Cánh cửa của cung điện được đẩy ra.
Tất cả giật mình, quay qua nhìn. Họ trố tròn mắt.
“Thánh...Thánh Quân Diệp Viêm?”, Thiên Xu ngồi phịch ra đất, mặt cắt không ra máu, toàn thân trở nên run rẩy.
“Không hay rồi”, Diên Dận cũng tái mặt, vội núp sau bức tượng điêu khắc.
“Sao lại thế này chứ?”
“Tại sao anh ta...vẫn còn sống?”
“Thất Sát Trận không thể tiêu diệt được ông ta sao?”
Đám đông đứng ngây như phỗng và trố tròn mắt. Diệp Viêm thản nhiên bước tới, điềm đạm nhìn quang cảnh xảy ra bên trong. Cuối cùng hắn dừng lại chỗ vũng máu với thi thể bị chia làm nhiều mảnh và hiểu ra vấn đề.
“Tới đây cả đi”, Diệp Viêm nói.
“Diệp Viêm Đại Nhân, sự việc trước đó đều là chủ ý của Diên Dận và Thiên Xu, chúng tôi thật sự không biết gì cả, mong đại nhân tha tội”, đám đông vội quỳ xuống khấu đầu liên tục. Rõ ràng là họ sợ lắm.
“Các người...”, Thiên Xu bặm môi, tỏ vẻ bất lực.
Sự việc là do hắn lên kế hoạch, hắn biết giờ có cầu xin cũng chết chắc nên dứt khoát lên tiếng: “Diệp Viêm, giờ anh muốn thế nào?”
Diệp Viêm liếc nhìn hắn và nói: “Tôi nói rồi mà các người không nghe thấy sao? Tôi muốn các người tới đây".