Sao lại như vậy được?
Chẳng phải vừa nãy Diệp Viêm còn nói là đối phó được với thứ này sao? Tại sao lại bị một vố đau như vậy chứ?
Lẽ nào... Diệp Viêm đang chém gió?
Mọi người run lên bần bật, da đầu tê dại.
Nếu Diệp Viêm cũng không đấu lại được thì mọi người chỉ đành chờ chết.
"Đã đến nước này thì chúng ta chỉ có thể cùng xông lên vậy!", sắc mặt Diên Dận đanh lại, khẽ gầm lên.
"Chúng ta cùng ra tay đi! Không thể để một mình Diệp Viêm đại nhân chiến đấu được, cho dù lực lượng của chúng ta yếu ớt thì lúc này cũng chỉ đành liều thôi!", Thiên Xu trầm giọng quát.
Những người khác đều có vẻ mặt khó coi, chần chừ lúc lâu không lên tiếng.
Ra tay?
Ngay cả Diệp Viêm cũng không phải là đối thủ, sợ rằng bọn họ xông lên còn chẳng chống nổi một chiêu.
Đây rõ ràng là tìm chết!
Nhưng hiện giờ, ngoài tìm chết thì chỉ có chờ chết.
Làm sao bây giờ?
Ai nấy cảm thấy da đầu tê dại, không biết nên làm thế nào cho phải.
Nhưng đúng lúc này, Diệp Viêm bỗng dưng bò dậy, bình thản nói.
"Tôi đã nói rồi, các anh không cần lên!".
"Diệp Viêm đại nhân..."
Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt về phía hắn.
"Tránh hết ra! Các anh giữ sức để còn tìm nhẫn chí tôn cho tôi!".
Diệp Viêm bình tĩnh nói, sau đó đi tới, nhìn chằm chằm người được hồi sinh đang từng bước lại gần, dường như đang nghĩ ngợi gì đó.
Một lát sau, hắn giơ tay lên.
Vèo vèo vèo...
Hơn một trăm cây phi châm tỏa ra ánh lam xuất hiện.
Những chiếc phi châm này như tinh linh, xoay tròn quanh người Diệp Viêm, rồi đồng loạt đâm vào người hắn.
"Ư... hự..."
Cơ thể Diệp Viêm run bắn lên, đôi mắt trợn to, cả người dường như muốn phi thăng, sau đó thở hắt ra.
Ai nấy sửng sốt.
Cơ thể Diệp Viêm dần có sự thay đổi.
Mái tóc hắn chuyển sang màu lam nhạt, trên người nổi lên rất nhiều đường vân như tia sét, đôi mắt trở nên sáng rực giống như thiên thần, nhìn rất kỳ diệu.
Cảnh tượng này kéo dài hơn 10 giây, hắn mới từ từ bình phục lại.
Lúc này, Diệp Viêm đã có sự thay đổi chóng mặt.
Hắn bình thản nhìn người được hồi sinh đang đi tới, ánh mắt toàn là sự khinh bỉ và giễu cợt.
"Tôi tưởng người của ngàn năm trước có thủ đoạn ghê gớm lắm cơ, hóa ra cũng chỉ được như vậy".
"Hú..."
Hình như người được hồi sinh nghe hiểu lời nói của Diệp Viêm, hắn phát ra tiếng gầm khẽ, sau đó giơ cánh tay lên, cách không hất về phía Diệp Viêm.
Ầm!
Sức mạnh tàn bạo tỏa ra từ cánh tay hắn, hóa thành một luồng sóng xung kích không gì cản nổi, nện về phía Diệp Viêm.
Mọi người kinh hãi.
Đòn tấn công này cho dù là một chiếc xe tăng thì cũng nát vụn.
Nhưng Diệp Viêm không hề né tránh, mà nhìn chằm chằm luồng sóng xung kích kia, bỗng đẩy hai cánh tay về phía trước.
Bốp!
Hai bàn tay của hắn nặng nề va vào sóng xung kích này.
Sóng xung kích lập tức tan rã.
Nhìn lại Diệp Viêm, hắn vẫn lành lặn, bình an vô sự.
"Đỡ được rồi!".
"Tốt quá!".
Mọi người ngây ra, rồi hoan hô ầm ĩ.
"Hú!".
Người được hồi sinh gầm lên, lại hất hai cánh tay ra.
Nhưng lần này hắn không phóng ra sóng xung kích, mà là một làn khí độc đen sì, ùa về phía này.
"Trốn đi!".
Diệp Viêm khẽ quát, lần này không cố đỡ chiêu mà né sang bên cạnh.
Những người ở phía sau nháo nhác bỏ chạy.
Sóng khí độc nặng nề va vào cánh cửa bằng đá, dường như muốn ăn mòn nó, cả cánh cửa trở nên đen sì, còn phát ra tiếng xì xì kì quái.
"Hừ!".
Sắc mặt Diệp Viêm đanh lại, tiếp tục xông về phía người được hồi sinh.
Người được hồi sinh lập tức giơ hai cánh tay lên, định phát động tấn công.
Nhưng ngay sau đó, Diệp Viêm bất ngờ giơ hai tay ra, tóm chặt lấy cổ tay người được hồi sinh, ngăn cản thế công của hắn.
"Chết..."
Người được hồi sinh phát ra tiếng gầm trầm thấp, trên người phun ra độc lực đen sì nồng nặc, bao trùm lấy Diệp Viêm.
Đây là độc lực của ngàn năm trước.
Chắc chắn số độc này do chính tay chủ nhân của thần mộ chí tôn luyện chế, độc tính không có gì phải nghi ngờ.
Nếu bị nó xâm nhập thì sợ là thần tiên cũng không cứu được.
Nhưng Diệp Viêm không hề buông tay, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người được hồi sinh, trên người còn tỏa ra một luồng ánh sáng đỏ như máu, dường như đang chống lại khí độc của đối phương. Đồng thời, cảnh tượng khiến người ta khó tin xuất hiện.
Chỉ thấy da thịt ở sau lưng hắn động đậy, rồi phần lưng nứt toác, để lộ hai bàn tay to lớn dữ tợn chìa ra.
Máu tươi tung tóe.
"Cái gì?".
Ai nấy đều cảm thấy kinh ngạc.
Hai bàn tay to lớn kia lập tức chộp lấy những giọt máu tươi đang bắn tung tóe, ngưng máu thành châm, sau đó điên cuồng đâm vào đầu của người được hồi sinh trước mặt.
Phập! Phập! Phập!
Trong chớp mắt, đầu của người được hồi sinh đã bị châm máu che kín, toàn thân cũng trở nên vô lực.
Diệp Viêm bỗng dùng sức, liệng người được hồi sinh sang bên cạnh.
Bốp!
Hắn nặng nề va vào vách tường của mộ thất, sau đó lăn mấy vòng, nằm im dưới đất không còn động tĩnh.