Mọi người đều im phăng phắc, ngây người ra nhìn.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Hai cánh tay kia là sao?
Còn nữa, tại sao châm của Diệp Viêm có thể đâm vào cơ thể người được hồi sinh?
Tại sao hắn lại làm được điều này?
Trong đầu ai cũng hiện đầy dấu chấm hỏi.
Chỉ có Diên Dận là phát giác ra gì đó.
"Không hổ là Diệp Viêm đại nhân, trong thời gian ngắn như vậy mà hắn đã phát hiện ra nhược điểm của người được hồi sinh này, thật là lợi hại!", Diên Dận hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói.
"Hắn phát hiện ra nhược điểm?", Thiên Xu ở bên cạnh kinh ngạc hỏi.
"Đương nhiên, chắc là trước đó Diệp Viêm đại nhân chịu thiệt cũng là để tìm nhược điểm của người được hồi sinh này".
"Vậy cánh tay ở sau lưng hắn... là sao?", Thiên Xu trợn tròn mắt nói, sắc mặt tái mét.
Diên Dận ngập ngừng một lát, nhỏ giọng nói: "Chuyện này không nói được! Lẽ nào anh chưa từng nghe lời đồn nào sao? Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!".
Thiên Xu rùng mình một cái, lập tức hiểu ý của Diên Dận.
Rõ ràng đây là cấm thuật.
Cấm thuật của Thiên Thần Điện.
Thực ra từ lâu vực Diệt Vong đã có lời đồn Thánh Quân Diệp Viêm dùng người sống tu luyện, dùng rất nhiều cấm pháp để nâng cao thực lực.
Lúc đầu Thiên Xu còn không tin, nhưng hôm nay chứng kiến tận mắt thì không còn gì phải nghi ngờ nữa.
Hai cánh tay kia không phải tự mọc trên người Thánh Quân Diệp Viêm, mà chắc chắn là cánh tay của người khác bị cấy vào người hắn...
Thủ đoạn của người này quá quỷ dị.
Diệp Viêm đi về phía người được hồi sinh kia.
Hắn trợn trừng mắt, cơ thể vẫn đang co giật, dường như muốn đứng lên, nhưng châm máu trên đầu khiến hắn lực bất tòng tâm.
Những chiếc châm máu kia dần tan ra, dường như đang chậm rãi chui vào đầu hắn.
Diệp Viêm lấy con dao găm ở thắt lưng ra, đâm mạnh vào đầu người được hồi sinh.
Phập!
Con dao chỉ cắm được không đến một tấc!
Hai tay Diệp Viêm nắm lấy chuôi dao, khẽ gầm một tiếng, rồi dùng sức thật mạnh.
Con dao găm lập tức chuyển động, bổ đôi đỉnh đầu của người kia ra.
Trong chớp mắt, một khối não tươi trắng xuất hiện trước mặt mọi người.
"Đây chính là nguồn của tử tế sao?".
Diệp Viêm bình thản nhìn khối não này, sắc mặt lạnh tanh, sau đó giơ tay lấy nó ra.
"Được chủ nhân của thần mộ chí tôn dùng làm não của tử tế thì sao có thể là đồ phàm chứ? Chỉ tiếc thứ này không thể cấy vào người tôi, nếu không ý thức của nó sẽ chiếm lấy thể xác của tôi mất".
"Nhưng chắc là nó vẫn có giá trị rất lớn, chuyến đi này coi như không uổng phí".
Diệp Viêm bình thản nói, cất khối não kia đi, sau đó tiến về phía đám người Thiên Xu.
Bọn họ sợ đến mức hồn vía lên mây, vội vàng quỳ xuống.
"Thánh Quân đại nhân cái thế vô song, chúng tôi vô cùng khâm phục".
Bọn họ run rẩy kêu lên.
"Người được hồi sinh đã bị xử lý, tôi nghĩ chắc hẳn cơ quan trong thần mộ đã mất hiệu lực, mau tìm nhẫn chí tôn đi", Diệp Viêm bình tĩnh nói.
"Vâng... vâng..."
"Tuân lệnh".
Mọi người vội đáp, sau đó lập tức hành động.
Đúng như Diệp Viêm nói, cái chết của người được hồi sinh khiến tất cả cơ quan xung quanh quan tài mất hiệu lực, mọi người đi lại quanh các quan tài mà không gặp chút trở ngại nào.
Biết được tin này, tất cả mọi người lập tức ùa về phía quan tài thủy tinh ở chính giữa, muốn xem liệu bên trong có giấu bảo vật cái thế gì không.
Nhưng khi xúm lại, ai nấy đều ngây ra như phỗng.
Chỉ thấy trong quan tài trống trơn, không có bất cứ thứ gì.
Đừng nói là nhẫn chí tôn, cho dù là một cọng tóc cũng không có...
"Thánh Quân đại nhân, trong quan tài không có gì cả...", Thiên Xu run giọng nói.
"Những nơi khác cũng không thấy nhẫn chí tôn..."
"Hình như trong mộ thất này không có gì hết..."
Mọi người nhao nhao nói.
"Thế à? Xem ra chúng ta mắc bẫy thật rồi, quan tài đá không ở nơi giống như mộ chính này, mà ở bốn mộ thất quanh đây..."
Diệp Viêm khàn giọng nói: "Mau đi điều tra mấy mộ thất khác".
"Tuân lệnh!".