"Dời Núi!".
Một tiếng hét vang thấu trời xanh.
Sau đó liền thấy ngón tay Diệp Viêm động đậy, sức mạnh phi thăng cuồn cuồn lao về phía ngọn núi lớn đằng xa.
Sau đó ngọn núi rung chuyển, bỗng nâng lên rồi ép về phía những người ở bên này.
"Toái Thiên Thần Chưởng!".
Trường Nha đâm một cây châm vào cổ tay, tung người nhảy lên, bàn tay vỗ mạnh về phía ngọn núi.
Rắc!
Ngọn núi nổ tung.
Đất đá tung tóe.
Nhưng đằng sau ngọn núi nát vụn là vô số châm khí.
"Cẩn thận!".
Trường Nha nín thở, lập tức hét lên.
Mọi người vội vàng phòng ngự.
Nhưng châm khí đã đâm xuống như mưa.
Phập! Phập! Phập!
Rất nhiều cao thủ bị châm khí đâm trúng, lập tức ngã lăn ra đất co giật dữ dội, sau đó cơ thể khô quắt lại.
Tất cả máu thịt nội tạng trong người bọn họ đều tan chảy, chỉ còn lại lớp da.
"Hả?".
Những người khác tỏ vẻ kinh hãi.
Thủ đoạn thật là đáng sợ!
"Không được để trúng châm của Diệp Viêm! Mọi người theo tôi xông lên giết hắn!".
Trường Nha quát, dẫn theo một đám cao thủ bao vây tấn công Diệp Viêm.
Diệp Viêm lạnh lùng hừ một tiếng, lập tức tế ra sáu cánh tay chống đỡ.
Tuy hắn chỉ có một mình, nhưng lại có sáu cánh tay trên người, dù bị bao vây tấn công nhưng vẫn có thể đối phó dễ dàng.
Đám Trường Nha kinh sợ trong lòng.
Diệp Viêm chỉ là thiên tài mới nổi trong đám hậu bối của vực Diệt Vong mà đã có tu vi như vậy, không đáng sợ sao được?
"Hôm nay đã đắc tội với người này, với phong cách hành sự của hắn thì chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta. Nếu hôm nay không giết được hắn, sau này hắn sẽ tìm tới tính sổ, những người ở đây đừng hòng ai thoát! Thế nên mục đích hàng đầu của chúng ta hiện giờ không phải là nhẫn chí tôn, mà là giết hắn, rõ chưa?", Trường Nha khẽ gầm lên.
"Giết!".
Mọi người bừng bừng sát khí, tấn công điên cuồng.
Lần này bọn họ đã thực sự nghiêm túc.
Ngay cả Trường Nha cũng không dám nương tay nữa.
Có lẽ hiện giờ Thiên Thần Điện không làm gì được Càn Khôn Thiên Địa, nhưng với tốc độ lớn mạnh của Diệp Viêm, không đến mười năm là hắn có thể đánh tay đôi với Càn Khôn Thiên Địa.
Qua hai mươi năm nữa, Càn Khôn Thiên Địa có ai là đối thủ của hắn hay không thì không biết.
Mọi người tấn công mãnh liệt, gây không ít áp lực cho Diệp Viêm.
Nhưng càng đánh, Diệp Viêm lại càng hưng phấn.
"Ha ha ha, đánh hay lắm, đánh hay lắm! Nào, đánh một trận đã đời đi!".
Diệp Viêm cười lớn, không sợ sống chết, dốc sức chém giết.
Còn trong thần mộ chí tôn.
Lâm Chính khó nhọc bò về phía xương chí tôn kia.
Khoảnh khắc này, chí tôn viễn cổ đã biến mất theo đúng nghĩa đen.
Khó khăn lắm anh mới đến được trước bộ xương chí tôn, cầm một khúc xương lên, mỉm cười chua chát: "Xem ra lại phải chịu đựng nỗi đau gỡ xương lần nữa rồi".
Nhưng đúng lúc anh chuẩn bị xé toạc da thịt, ấn khúc xương vào người.
Ùng ục, ùng ục...
Khúc xương trong tay anh bỗng dưng tự hòa tan, trở thành một bãi chất lỏng, nhập vào người anh, dính liền lấy xương của anh.
"Cái gì?".
Lâm Chính sửng sốt.
Sau khi khúc xương này dung hòa hoàn toàn với xương của anh, một khúc xương trong người liền biến thành màu vàng, năng lượng cuồn cuộn không ngừng tràn từ trong người ra.
Vô cùng dồi dào!
Còn dồi dào hơn năng lượng bên trong những khúc xương lúc trước.
"Đây... đây chính là xương chí tôn thực sự sao?".
Lâm Chính mở to mắt, cảm thấy vô cùng khó tin.
Có sự dung hòa của khúc xương này, Lâm Chính khôi phục không ít sức lực, anh vội vàng bò dậy cầm lên những khúc xương còn lại.
Khoảnh khắc chạm vào chúng, tất cả những khúc xương này đều tan ra thành chất lỏng màu vàng, xâm nhập vào người anh qua làn da.
Nhất thời, cả người Lâm Chính tỏa ra ánh vàng chói lọi như thiên thần.
Anh giang hai cánh tay ra, nhắm mắt cảm nhận nhữnh khúc xương ôn nhuận này, một lúc lâu mới thở dài một tiếng.
Hóa ra dung hòa xương chí tôn thực sự lại đơn giản như vậy...