TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3620 "LỤC ĐỊA THẦN TIÊN!".

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên.

Sau đó một đóa hoa sen hủy diệt đáng sợ bung nở giữa không trung.

Một đám cường giả đang đánh nhau dữ dội đều bị đóa hoa sen chết chóc này đánh trúng, chấn động bay đi, nặng nề ngã lăn ra đất.

Cho dù là Trường Nha cũng không chống lại được, phải lùi lại hơn trăm mét.

Anh ta vội vàng tế ra khí kình chống lại xung kích của đóa hoa sen chết chóc.

Chờ đóa hoa sen biến mất, mọi người đều đổ dồn mắt nhìn.

Cơ thể của Diệp Viêm lộ ra giữa không trung.

Lúc này, tình trạng của hắn cũng không khá hơn đám Trường Nha bao nhiêu.

Sáu cánh tay của hắn đã đứt mất năm, cả người chi chít vết thương, không có chỗ nào lành lặn.

Không những vậy, khí kình của hắn cũng tiêu hao rất nhiều.

Nếu hắn lại dùng khí kình để hồi phục các chi, thì sức lực còn lại hoàn toàn không đủ để chống lại lượt tấn công tiếp theo của mọi người.

"Hắn đã như nỏ hết đà rồi!".

Có người mừng rỡ kêu lên.

"Dù sao hắn cũng chỉ có một mình, lại còn quá trẻ, nhưng ngông cuồng không coi chúng ta ra gì. Hôm nay chôn thân ở đây cũng là do hắn tự chuốc!", Trường Nha lạnh lùng hừ một tiếng.

"Trường Nha trưởng lão, đừng nhiều lời với hắn nữa, mau giết hắn rồi lấy nhẫn chí tôn đi", một người phụ nữ cười nói.

"Được! Chúng ta tiếp tục!".

Trường Nha kêu lên, dẫn người tiếp tục tấn công đợt mới.

Nhưng đúng lúc này, bầu trời bỗng dưng tối sầm, một đám mây đen khổng lồ bao phủ cả cao nguyên.

Vô số tia sét đáng sợ lập lòe trong đám mây.

Sau đó, toàn bộ linh vận trong trời đất đều dừng lại ở khoảnh khắc này.

Không chỉ linh vận thiên địa, mà khí kình của tất cả những người đang có mặt cũng dừng lại.

Bọn họ phát hiện khí kình trong cơ thể không còn chịu sự khống chế của bản thân nữa, mà giống như bị dừng hình.

"Có chuyện gì vậy? Tại sao tôi... tôi không điều động được khí kình nữa?".

"Tôi cảm thấy hình như đã mất liên hệ với khí mạch!".

"Sao lại như vậy được?".

Mọi người đều khựng lại, nhìn hai bàn tay của mình, bàng hoàng không hiểu gì.

Chỉ có Trường Nha là trợn trừng hai mắt, sắc mặt tái mét, dáng vẻ kinh hãi.

"Không... không thể nào... không thể nào..."

Ông ta lắp bắp, dường như nhìn thấy chuyện vô cùng đáng sợ nào đó, cảm giác như sắp sụp đổ đến nơi.

"Đô chủ Trường Nha! Có chuyện gì vậy? Ông... ông làm sao thế?".

Người bên cạnh vô cùng ngạc nhiên, vội vàng hỏi.

Nhưng Trường Nha không trả lời, mà ngây người ra nhìn Diệp Viêm ở trên trời, hồn bay phách lạc.

Ầm!

Đúng lúc này, đám mây đen trên trời bỗng giáng xuống một tia sét khủng khiếp, tia sét như rồng, bổ thẳng vào người Diệp Viêm.

Quanh người Diệp Viêm lập tức tóe ra tia lửa.

Nhưng tia sét không đánh chết hắn, mà còn khiến làn da hắn trở nên trong suốt như đá quý. Lúc này, đôi mắt hắn còn bắn ra tia sét, vô cùng kỳ diệu.

Hắn không hề cảm thấy đau đớn, thậm chí còn giang sáu cánh tay ra, dường như đang hưởng thụ giây phút này.

Còn lãnh tụ và lãnh đạo cấp cao của các thế tộc chứng kiến cảnh tượng này, cuối cùng cũng ý thức được nó là gì...

"Hắn đang... độ kiếp?", người phụ nữ lắp bắp.

"Hắn đang tiến vào bước cuối cùng! Linh vận thiên địa và sức mạnh phi thăng trong người hắn đã lên đến tầm cao mới, khiến tất cả khí ý trong trời đất đều bị hắn dẫn dắt, cho dù là sấm sét cũng bị hắn thu hút tới".

"Chỉ cần hắn chịu đựng được lễ tẩy của những tia sét này, khiến thân xác của hắn mạnh đến mức sánh ngang với trời đất, thì hắn coi như thực sự vượt qua bước đó, tiến vào một cảnh giới hoàn toàn mới".

"Lục Địa Thần Tiên!".

Trường Nha chậm rãi lùi lại, run giọng nói.

Mọi người xung quanh đều bị dọa sợ ngây người.

Lục Địa Thần Tiên?

Thần tiên?

Giờ phút này mà Diệp Viêm sắp trở thành thần tiên?

Vực Diệt Vong cực lớn, có không ít người sở hữu sức mạnh phi thăng.

Nhưng không có ai trong số họ tự tu luyện được.

Bọn họ hoặc là gặp được cơ duyên, hoặc là nhờ vào đan dược mới có thể huy động được sức mạnh thần kỳ này.

Nhưng một khi trở thành Lục Địa Thần Tiên, tất cả khí kình trong người đều sẽ chuyển hóa thành sức mạnh phi thăng.

Đến lúc đó, bọn họ và người thường sẽ có sự chênh lệch như trời với đất.

Sức mạnh phi thăng do Lục Địa Thần Tiên sở hữu là sức mạnh phi thăng tinh thuần nhất, uy lực của nó mạnh hơn sức mạnh phi thăng người bình thường có được dựa vào ngoại vật gấp trăm gấp nghìn, thậm chí gấp vạn lần.

Đây chính là sự khác biệt giữa bàng môn và chính thống.

"Không được để hắn độ kiếp thành công! Mau ngăn hắn lại!".

Đúng lúc này, Trường Nha bỗng tức giận gầm lên.

Mọi người hiểu ý, xông tới như điên.

Nhưng... trong khu vực độ kiếp, tất cả khí kình thậm chí là linh vận thiên địa đều bị áp chế, bọn họ không thể điều động khí kình trong cơ thể thì làm sao giết được Diệp Viêm?

Bọn họ không thể nhảy tới độ cao như vậy được.

Chỉ sợ nhảy tới được, không nói đến việc có giết được Diệp Viêm hay không, có khi còn bị những tia sét đáng sợ kia đánh cho tan xác...

Giờ phút này, Trường Nha bỗng bừng hiểu ra.

Hóa ra trận chiến mà Diệp Viêm chờ đợi không phải là để đánh cho đã ghiền.

Mục đích của hắn là lợi dụng các cao thủ tuyệt đỉnh ở đây để kích phát tiềm năng trong cơ thể, giúp hắn đặt chân vào bước cuối cùng, phi thăng độ kiếp, hóa thành Lục Địa Thần Tiên.

"Trên đời này... sao lại sinh ra một kẻ yêu nghiệt như vậy chứ?".

Trường Nha lẩm bẩm, đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Đúng lúc này, lại một tia sét đánh trúng người Diệp Viêm.

Mái tóc Diệp Viêm trở nên trắng xóa, tia sét lập lòe trên từng sợi tóc của hắn, trông hắn như thiên thần đang nhìn xuống chúng sinh.

"Hôm nay, Diệp Viêm ta sẽ đạt tới đỉnh cao của vực Diệt Vong này!".

Đọc truyện chữ Full