Lời nói của Diệp Viêm còn rõ mồn một bên tai Lâm Chính.
Quả thật từ biểu hiện của Lâm Chính và Diệp Viêm không khó để nhận ra, Lâm Chính đã nhận được cơ duyên lớn trong thần mộ chí tôn.
Nếu đã là cơ duyên của thần mộ chí tôn thì đương nhiên sẽ khiến người khác thèm thuồng.
Mặc dù Lôi Trạch Thiên Các là thế tộc siêu bá chủ, nhưng đối diện với cơ duyên như vậy sao có thể cưỡng lại sự cám dỗ?
Lâm Chính giữ nguyên sự cảnh giác, nhanh chóng lấy châm ra đâm lên người.
Nhưng phút cuối Diệp Viêm dùng tuổi thọ và tu vi làm cái giá để giải phóng thần lực bản nguyên, sức phá hoại quá đáng sợ, ngay cả khi anh có xương chí tôn cũng suýt chút nữa không chống đỡ được.
Không phải độ mạnh của xương chí tôn không đủ, mà là Lâm Chính chưa kết hợp hoàn toàn với xương chí tôn.
Anh và Diệp Viêm có cùng một tính chất. Diệp Viêm vừa mới bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, hoàn toàn chưa ổn định. Lâm Chính thì vừa có được xương chí tôn, cũng chưa thể hoàn toàn dung hợp.
Hiệu quả và năng lực phát huy ra đương nhiên kém hơn nhiều.
Chẳng mấy chốc, người của Lôi Trạch Thiên Các đáp xuống đất, bao vây Lâm Chính.
“Cậu Lâm, không cần căng thẳng, chúng tôi không làm gì cậu cả”.
Lôi Hổ thấy Lâm Chính cảnh giác thì lập tức lên tiếng.
Lâm Chính không nói gì, trong lòng suy nghĩ cách chạy trốn.
Nếu giết được Diệp Viêm thì dù là Thiên Sinh Đao hay xương chí tôn, Lâm Chính cũng sẵn sàng giao ra.
Nhưng bây giờ Diệp Viêm còn chưa chết, anh không thể giao đồ ra được.
Nếu không thì sau này làm sao anh đối kháng với Diệp Viêm?
Bây giờ trạng thái xương chí tôn cũng không tốt, nếu chiến đấu thì Lâm Chính không dễ dàng thoát được.
Huống hồ, chủ nhân của Lôi Trạch Thiên Các có thủ đoạn đáng sợ đến thế nào.
Xương chí tôn có thể đỡ được đòn tấn công của ông ta không?
Trong lòng Lâm Chính không có đủ tự tin.
“Cậu Lâm, tôi xin giới thiệu với cậu, đây là người đứng đầu Lôi Trạch Thiên Các, Hạo Thiên đại nhân!”, Lôi Hổ mỉm cười nói.
Lôi Hổ nói xong, làn sương mù dày đặc tan đi, một người đàn ông tóc trắng, mặt trắng, mặc áo đen xuất hiện trong tầm nhìn của Lâm Chính.
Người đàn ông trông khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi, hai mắt lóe ra tia sét, khí kình hùng hậu và thần bí như biển sâu, không thể đo lường.
Đặc biệt là ánh mắt và thần thái, tràn ngập khí tức của một người đứng trên cao.
Đây là chúa tể của trời cao, cũng là tôn giả cao quý không gì sánh kịp.
“Kính chào Hạo Thiên các chủ!”.
Lâm Chính chắp tay, nhỏ giọng nói.
“Ừ”.
Hạo Thiên gật đầu, quan sát Lâm Chính một lượt, ánh mắt lộ ra sự tán thưởng: “Đúng là hạt giống tốt, có thể hấp thu Tế Dạ Đan một cách hoàn hảo, quả nhiên siêu phàm! Không tệ! Không tệ!”.
“Các chủ quá khen”.
“Cậu tên Lâm Chính phải không?”, Hạo Thiên mỉm cười: “Tôi biết cậu lo nghĩ điều gì, không cần phải suy nghĩ gì cả. Tuy cậu không thể lấy được nhẫn chí tôn, nhưng tôi cũng thấy rõ biểu hiện của cậu lúc nãy. Không tệ, ít nhất cậu thật lòng muốn lấy nhẫn chí tôn cho Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi, chuyện này làm tôi rất cảm động”.
Nghe được lời này, Lâm Chính nhíu mày.
Có vẻ thái độ của người này không giống như tưởng tượng của mình.
Nhưng anh vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, lên tiếng: “Các chủ ưu ái, Lâm Chính biết rõ”.
“Lâm Chính, tôi thấy thiên phú của cậu không tầm thường, nhưng cậu chưa hoàn toàn phát huy được thiên phú của mình. Tôi nghĩ chắc là có liên quan đến việc cậu ở ngoại vực. Dù sao kỹ pháp của ngoại vực và vực Diệt Vong chúng tôi chênh lệch rất nhiều, nếu có ai giải thích nghi hoặc cho cậu, bồi dưỡng cậu, tôi nghĩ thực lực của cậu sẽ không chỉ dừng lại ở đây!”, Hạo Thiên nói.
Lâm Chính nghe vậy, trong lòng có cảm giác nặng nề, mơ hồ đoán được gì đó.
“Các chủ nói phải”, Lâm Chính thuận miệng trả lời.
Lôi Hổ lại mỉm cười: “Cậu Lâm, cậu có nghe ra được ý tứ của các chủ không? Các chủ muốn thu nhận cậu làm đồ đệ! Đây là cơ duyên rất lớn, cậu còn không mau quỳ xuống khấu đầu bái kiến sư phụ?”.
Nghe được lời đó, Lâm Chính đã chứng thực được suy đoán trong lòng.
Có lẽ Lôi Trạch Thiên Các cũng quan tâm danh tiếng, không muốn cướp một cách quang minh chính đại, do đó mới dùng phương pháp nhận đồ đệ để lấy cơ duyên trên người Lâm Chính.
Một khi Lâm Chính làm đồ đệ của Hạo Thiên, bước tiếp theo Hạo Thiên sẽ tìm lý do buộc Lâm Chính giao ra toàn bộ cơ duyên trên người.
Nói thật, Lâm Chính không sợ hành vi cứng rắn, chỉ sợ loại mềm mỏng này.
“Cậu Lâm không muốn sao? Hay là cảm thấy tôi không xứng làm sư phụ của cậu?”, nụ cười trên mặt Hạo Thiên dần dần biến mất, hờ hững hỏi.
Nếu Lâm Chính không đồng ý, ông ta sẽ mượn cớ ra tay với anh, không hề kiêng dè.
Vậy thì danh tiếng của Lôi Trạch Thiên Các sẽ được bảo vệ, lợi ích cũng có thể lấy được.
Vẹn toàn đôi bên.
Lòng dạ bọn họ thật là sâu xa.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Cơ hội như vậy sao tôi lại không trân trọng được, không thì chẳng phải sẽ phụ ý tốt của các chủ hay sao?”.
Anh vừa dứt lời, người của Lôi Trạch Thiên Các mừng rỡ.
Lôi Hổ cười lớn: “Tôi biết cậu Lâm là người biết nắm bắt cơ hội mà!”.
“Tốt lắm!”.
Hạo Thiên cũng hài lòng gật đầu.
Đúng lúc đó, Lâm Chính lại nói thêm một câu: “Nhưng mà…”.
Nụ cười bọn họ sượng lại.
“Nhưng gì?”, Lôi Hổ buột miệng hỏi.
“Nhưng tôi còn một vài chuyện ở ngoại vực cần xử lý, chuyện bái sư e là phải tạm hoãn lại. Hi vọng các chủ có thể cho tôi chút thời gian, để tôi xử lý xong chuyện ở ngoại vực xong sẽ quay lại đây bái sư, có được không?”, Lâm Chính cười nói.
“Chuyện ở ngoại vực?”.
Hạo Thiên nhíu mày.
Bọn họ há lại không nghe ra kế hoãn binh của Lâm Chính?
Vừa không muốn trở mặt, lại không muốn gia nhập Lôi Trạch Thiên Các, đương nhiên kéo dài thời gian sẽ là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng đây không phải điều mà Lôi Trạch Thiên Các muốn thấy.
“Cậu Lâm, chuyện gì ở ngoại vực quan trọng hơn chuyện được các chủ nhận làm đồ đệ? Tôi thấy chuyện này không thể chậm trễ, phải mau chóng bái sư”, Lôi Hổ nói giọng trầm thấp.
“Lôi Hổ đại nhân, đó là chuyện của tôi, quan trọng hay không là do tôi chứ không phải do ông”, Lâm Chính nói.
Lôi Hổ sầm mặt: “Cậu Lâm, cậu có ý gì? Chẳng lẽ cậu không muốn nhận các chủ chúng tôi làm sư phụ?”.
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi đồng ý nhưng phải đợi đã!
“Không được! Không thể đợi, hoặc là cậu bái sư ngay bây giờ, hoặc là đừng bái!”, Lôi Hổ sốt ruột, lớn tiếng quát.
Lâm Chính nhìn về phía ông ta, ánh mắt nghiêm nghị: “Lôi Hổ đại nhân, ông ép tôi sao?".
“Lâm Chính, Lôi Trạch Thiên Các chưa đến mức phải ép buộc cậu! Tôi chỉ hi vọng cậu thức thời mà thôi!”, Lôi Hổ không giả vờ nữa, lập tức trở mặt.
Ánh mắt của ông ta lạnh lùng, vẻ mặt dữ tợn.
Khi ông ta nói xong, cao thủ của Lôi Trạch Thiên Các ở xung quanh tập trung lại, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Hạo Thiên đứng ở bên cạnh chắp tay sau lưng, nhắm mắt không nói, dường như không quan tâm chuyện này.
Lâm Chính im lặng, âm thầm vận chuyển khí kình, chuẩn bị ra tay.
Đã nói đến mức này, xem ra chỉ có thể chiến đấu.
Đúng lúc đó, một tiếng cười lạnh lùng vang lên.
“Ha ha, tôi cứ tưởng Lôi Trạch Thiên Các có năng lực gì ghê gớm, thế mà lại đi ức hiếp một người ngoại vực. Người ta không muốn bái ông làm thầy còn ép người ta nữa sao? Chuyện này đồn ra ngoài thì khác nào trò cười?”.
Nghe vậy, người của Lôi Trạch Thiên Các đều biến sắc.
Hạo Thiên mở mắt ra, nhìn về phía xa.
Trên bầu trời lẫn mặt đất phía xa có nhiều bóng người đang ùn ùn kéo về phía này.
Nhìn kỹ thì đó là người của Càn Khôn Thiên Địa và các thế tộc khác vốn đã rời đi từ trước…