Bọn họ nhanh chóng chạy tới, chẳng mấy chốc đã bao vây người của Lôi Trạch Thiên Các theo hình vòng cung.
Nhìn cao thủ của các thế tộc xuất hiện, áp lực của đám người Lôi Trạch Thiên Các lại tăng cao, ai cũng căng thẳng.
Người đến toàn là cao thủ của các gia tộc.
Càn Khôn Thiên Địa phái đến mười mấy trưởng lão.
Đội hình như thế này đáng sợ đến mức nào?
Đáng kinh ngạc nhất là người đàn ông mặc áo đen đứng ở phía trước đám người Càn Khôn Thiên Địa.
Người đó mặc áo choàng đen trùm kín, mặt có khí đen, không thấy rõ gương mặt.
Nhưng khí tức của người đó không hề thua kém Hạo Thiên.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người này là đô chủ của Càn Khôn Thiên Địa, Hoang Vấn!
“Ồ? Hoang Vấn đô chủ? Không ngờ ông lại đích thân tới đây? Đúng là hiếm thấy”, Hạo Thiên bình tĩnh nói, ánh mắt lại nghiêm nghị.
“Nhẫn chí tôn, sao tôi lại không đến cho được?”.
“Chỉ tiếc Hoang Vấn đô chủ đến muộn rồi, nhẫn chí tôn đã không còn ở đây nữa”.
“Không sao, tôi đến đây không chỉ vì nhẫn chỉ tôn, mà còn để trả món nợ ân tình”.
Hoang Vấn nhìn sang Lâm Chính, bình thản nói: “Cậu là Lâm Chính phải không? Cảm ơn cậu đã liều mạng ngăn cản Diệp Viêm, cứu phó đô chủ và môn nhân của Càn Khôn Thiên Địa. Cậu yên tâm, có tôi ở đây, không ai có thể dồn ép cậu làm bất cứ chuyện gì!”.
Nghe vậy, người của Lôi Trạch Thiên Các đều nghiêm mắt nhìn, vẻ mặt căng thẳng.
"Hoang Vấn đô chủ muốn xen vào việc của Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi sao? Người này đã định vào môn phái chúng tôi, làm đồ đệ của tôi! Cho nên đây là chuyện của Lôi Trạch Thiên Các, ông không có quyền xen vào”, Hạo Thiên nói.
“Nhưng chẳng phải người ta đã nói rồi sao? Ngoại vực có việc, tạm thời không bái sư. Cậu ta còn chưa dập đầu, ông đã nóng lòng muốn làm sư phụ của người ta? Đúng là thú vị!”, Hoang Vấn lắc đầu.
Hạo Thiên lạnh lùng nhìn Lâm Chính, hỏi: “Nếu vậy thì Lâm Chính, cậu hãy quyết định xem hôm nào sẽ tới Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi, làm đồ đệ của tôi?”.
“Chưa thể quyết định được”, Lâm Chính nói.
“Cậu…”, Lôi Hổ tức giận.
“Có vấn đề gì sao?”, Hoang Vấn nhìn sang Lôi Hổ.
Lôi Hổ biến sắc, không dám ngang ngược.
Mặc dù Lôi Trạch Thiên Các không sợ Càn Khôn Thiên Địa, nhưng lúc này đứng ở sau lưng Lâm Chính không chỉ có mỗi Càn Khôn Thiên Địa, mà còn có mười mấy vị cao thủ của thế tộc mà Lâm Chính từng cứu.
Nếu những người này hợp sức vây công, Lôi Trạch Thiên Các chắc chắn sẽ bị tổn thất nặng nề.
“Được!”.
Hạo Thiên hít sâu một hơi, gật đầu đáp: “Nếu đã như vậy, sư phụ sẽ đợi con ở Lôi Trạch Thiên Các. Lâm Chính, hi vọng con sẽ mau chóng trở về Thiên Các! Đừng phụ sự kỳ vọng của sư phụ đối với con!”.
“Các chủ yên tâm, Lâm Chính nhất định sẽ đến Lôi Trạch Thiên Các bái kiến người!”, Lâm Chính chắp tay cười đáp.
Hạo Thiên nhìn anh một cách sâu xa, dẫn theo người rời đi.
Đợi người của Lôi Trạch Thiên Các đi xa, Lâm Chính mới quay lại chắp tay với đám người Hoang Vấn, Trường Nha.
“Cảm ơn Hoang Vấn đô chủ đã trợ giúp!”.
“Sao phải khách sáo? Cậu đã cứu người của chúng tôi, sao chúng tôi có thể không giúp cậu? Huống hồ, đây cũng không chỉ là giúp cậu, mà còn giúp chính tôi!”, Hoang Vấn nói.
“Ồ?”.
Lâm Chính hơi bất ngờ.
“Chắc chắn trên người cậu đã nhận được đại cơ duyên, nếu không thì không thể nào đối kháng với Lục Địa Thần Tiên. Hạo Thiên thèm muốn cơ duyên trên người cậu nên mới nhận cậu làm đồ đệ. Đây không phải điều mà tôi muốn thấy. Nếu không, để ông ta cướp mất cơ duyên của cậu giúp Lôi Trạch Thiên Các lớn mạnh hơn, tôi sẽ không còn là đối thủ của ông ta, đến lúc đó ắt sẽ bị ông ta tiêu diệt! Cho nên không thể để cơ duyên của cậu lọt vào tay Hạo Thiên được!”, Hoang Vấn đáp.
Lâm Chính nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát, bình tĩnh hỏi: “Vậy Hoang Vấn đô chủ có muốn có cơ duyên này không?”.