Nghe câu nói đó, mọi người đều nín thở chờ đợi.
Đặc biệt là Trường Nha, hai mắt ông ta trở nên nóng bỏng, quay sang nhìn Hoang Vấn.
Mặc dù cơ duyên trên người Lâm Chính không phải nhẫn chí tôn, nhưng anh đột nhiên có thể đối kháng với Lục Địa Thần Tiên, vậy thì cơ duyên này chắc chắn không phải tầm thường.
Ai có thể bỏ qua cơ duyên như vậy?
Nếu không phải Hoang Vấn có mặt ở đây, e rằng cao thủ của các thế tộc khác cũng không muốn bỏ qua.
Người xung quanh đều dồn sự chú ý lên Hoang Vấn.
Bây giờ chỉ cần Hoang Vấn lên tiếng sẽ có được cơ duyên dễ như trở bàn tay.
Thật ra trong lòng Lâm Chính cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Anh không rõ tâm tư của mấy người bên phía Hoang Vấn.
Từ đầu tới cuối anh vẫn chỉ có thái độ đó, nếu những người này thật sự muốn cướp đoạt cơ duyên, anh cũng chỉ đành dốc sức đánh một trận.
May là lúc giằng co với người của Lôi Trạch Thiên Các, anh đã hòa hoãn được không ít, cường độ của xương chí tôn trong cơ thể đang tăng lên, tiện cho lát nữa còn có cơ hội phá vòng vây chạy thoát.
Bầu không khí nơi đây cũng thay đổi lớn sau câu nói của Lâm Chính.
Càn Khôn Thiên Địa đã có người âm thầm vận chuyển khí kình, chuẩn bị ra tay với Lâm Chính bất cứ lúc nào.
Đúng lúc đó, Hoang Vấn đột nhiên lắc đầu.
“Cậu nghĩ Hoang Vấn tôi là ai?’.
Ông ta dứt lời, Lâm Chính lập tức sửng sốt.
“Cơ duyên trên người cậu quả thật phi phàm, nhưng Hoang Vấn tôi không phải Hạo Thiên. Đại đạo mà tôi theo đuổi không cầu mong chí cao vô thượng, chỉ cầu đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc. Đó là tâm cảnh của tôi, cũng là con đường tôi muốn đi. Nếu tôi đánh mất đạo tâm vì cơ duyên của cậu thì chẳng phải lợi bất cấp hại? Cho nên, cậu cứ yên tâm”, Hoang Vấn bình thản nói.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên nhìn Hoang Vấn.
Đến vực Diệt Vong lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh nghe được câu nói thế này.
Phải biết rằng, người của vực Diệt Vong theo đuổi đại đạo trường sinh, ai cũng tu luyện bất chấp mạng sống, thủ đoạn gì cũng sử dụng, không hề có đạo đức gì đáng nói.
Giết người cướp của là chuyện thường, tu luyện cấm thuật, dùng người sống để hiến tế cũng không lạ gì.
Không ngờ vị lãnh tụ của thế tộc siêu bá chủ này lại có thể nói ra lời như vậy.
Lâm Chính nghi ngờ không biết mình có nghe lầm hay không…
Anh vội vàng nhìn sang đám người Trường Nha. Nhưng không phát hiện trên mặt bọn họ có vẻ gì ngạc nhiên, chỉ còn sự nuối tiếc và bất đắc dĩ.
Xem ra không phải lần đầu Hoang Vấn làm chuyện thế này.
“Cách xử sự của Hoang Vấn đô chủ thật khiến tôi khâm phục”, Lâm Chính tràn đầy khâm phục lên tiếng.
“Cậu có được cơ duyên này chứng tỏ cậu có duyên với chủ nhân của thần mộ chí tôn. Cậu hãy tận dụng nó, hi vọng sau này cậu có thể vươn lên đỉnh cao”.
Hoang Vấn gật đầu, nói: “Đi đi, hãy rời khỏi vùng đất thị phi này, đừng ở lại lâu”.
“Được!”.
Lâm Chính chắp tay: “Vậy thì, Hoang Vấn đô chủ, có duyên gặp lại!”.
“Ừ”.
Hoang Vấn bình thản đáp, sau đó quay đầu nói: “Trường Nha!”.
“Đô chủ”.
“E rằng đám trộm cướp Lôi Trạch Thiên Các và những thế tộc khác đang chờ sẵn trên đường, hãy sắp xếp vài trưởng lão mở đường cho cậu Lâm đi”.
“Vâng!”.
Trường Nha gật đầu.
“Cảm ơn đô chủ!”.
Lâm Chính cực kỳ cảm động.
Không ngờ vị đô chủ này lại chu đáo như vậy.
Mình đã hiểu lầm vị đại năng này rồi.
Lâm Chính hổ thẹn trong lòng.
“Mau chóng lên đường đi”.
Hoang Vấn nói, sau đó nhảy vọt đi, hóa thành ánh cầu vồng bay vụt qua chân trời, chẳng mấy chốc đã biến mất.
Lâm Chính đưa mắt nhìn theo, trong lòng không khỏi cảm khái.
Xem ra vực Diệt Vong cũng không phải chỉ toàn người xấu!
Chẳng lâu sau, mười vị trưởng lão của Càn Khôn Thiên Địa tản ra xung quanh, thăm dò bốn phía giúp Lâm Chính, tìm kiếm những người có thể mai phục Lâm Chính.
Lâm Chính thấy vậy cũng không do dự, chào tạm biệt mọi người sau đó rời đi.