Bốn phía Giang Thành đều vang lên tiếng đánh nhau và tiếng nổ.
Cảnh sát của thành phố nhanh chóng sơ tán người dân, đồng thời thông báo là tạm thời diễn tập, người dân Giang Thành không cần hoảng sợ.
Đồng thời phía Yên Kinh cũng nhận được thông báo khẩn của Giang Thành, rất nhiều cường giả nhanh chóng đổ về phía Giang Thành.
Bạch Họa Thủy rời khỏi tầng hầm, dưới sự dẫn dắt của Mạn Sát Hồng, tiến thẳng đến điểm làm việc gần Giang Thành nhất của đại hội.
Bạch Họa Thủy lái xe như điên, tốc độ cực nhanh, vượt cả đèn đỏ.
Sắc mặt của Mạn Sát Hồng trắng bệch, cơ thể vẫn đang run rẩy, dáng vẻ hồn bay phách lạc.
"Hội trưởng Bạch, bà không thể gọi thẳng với bên đại hội sao?".
Mạn Sát Hồng run rẩy hỏi.
"Số điện thoại của bên đại hội bị mất lâu rồi, lúc tôi bị thần y Lâm bắt xuống tầng hầm, để phòng ngừa thần y Lâm thông qua tôi lợi dụng đại hội, tôi đã đập nát chiếc điện thoại lưu số trực thuộc của đại hội. Bây giờ ngoài việc đích thân đến tận nơi thì tôi không thể liên lạc với đại hội được", Bạch Họa Thủy chua chát nói.
"Vậy bây giờ bà đi thì có tác dụng không? Tôi nghe nói chức vụ của bà đã bị bãi bỏ, hơn nữa... bà bất ngờ xuất hiện trước mặt đại hội, thì chẳng phải sẽ làm lộ thần y Lâm sao? Đến lúc đó, thần y Lâm sẽ bị đại hội nhằm vào, sợ là chúng tôi cũng tiêu đời!".
Dường như Mạn Sát Hồng nghĩ ra gì đó, bỗng quát: "Không được! Bà phải dừng lại, quay về với tôi!".
Bạch Họa Thủy nhíu mày, lập tức giẫm chân phanh, ngoảnh lại nhìn cô ta chằm chằm, nói: "Quay về với cô? Sau đó chúng ta chìa cổ ra để người của Thiên Ma Đạo chém sao?".
"Ơ..."
Mạn Sát Hồng lập tức á khẩu.
"Cô cứ yên tâm đi, tôi sẽ không khai ra thần y Lâm đâu, tôi có tài ăn nói, sẽ giải thích rõ ràng với đại hội".
Bạch Họa Thủy giẫm chân ga, mỉm cười nói: "Thần y Lâm từng nói, chờ đại hội kết thúc, cậu ta sẽ thả tôi đi, nếu vậy thì tại sao tôi phải khai ra cậu ta chứ? Huống hồ... thần y Lâm vẫn còn có ích với tôi, tôi không nỡ khiến cậu ta chết!".
"Vậy sao?".
Mạn Sát Hồng nhìn Bạch Họa Thủy với ánh mắt kỳ quái, không hiểu bà ta có ý gì.
Mạn Sát Hồng không biết rằng Bạch Họa Thủy đã được các loại đan dược thần kỳ của thần y Lâm tăng cường.
Nếu Lâm Chính xảy ra chuyện thì nguồn thuốc của bà ta sẽ bị đứt, bà ta biết đi tìm ai đây?
Vạch trần Lâm Chính thì cùng lắm Bạch Họa Thủy chỉ được khôi phục chức vụ, tiếp tục làm minh chủ của Thương Minh, đối với bà ta cũng chỉ là thêm chút tiền, quyền lợi cũng không có gì lớn.
Nhưng nếu không vạch trần, bà ta có thể lấy vô số Trú Nhan Đan dùng tiền cũng không mua được từ tay Lâm Chính, thậm chí còn có bảo bối tốt hơn Trú Nhan Đan.
Bạch Họa Thủy tính toán rất rõ ràng lợi hại trong vụ làm ăn này, sao bà ta có thể làm chuyện gây tổn thất đến lợi ích của mình chứ?
"Đúng rồi, Mạn Sát Hồng! Cô nói cho tôi nghe xem rốt cuộc tám thủ vệ cấm địa này có trình độ gì mà có thể dọa cô sợ hãi như vậy? Đại hội phải phái người có cấp bậc gì đến mới có thể ổn định tình hình?".
Bạch Họa Thủy vừa lái xe vừa hỏi.
Mạn Sát Hồng chần chừ một lát, sắc mặt tái mét đáp: "Rốt cuộc tám thủ vệ cấm địa có thực lực thế nào thì tôi cũng không biết, chỉ biết tám người này đã sống rất lâu".
"Sống rất lâu? Lâu đến mức nào?", Bạch Họa Thủy ngạc nhiên hỏi.
"Cụ thể thì tôi không biết, có khả năng là bốn năm trăm năm, cũng có khả năng... là hơn nghìn năm..."
"Ặc... Bọn họ là thần tiên sao? Sống dai thế?", Bạch Họa Thủy không khỏi hít vào khí lạnh.
"Có người nói lúc bọn họ ở cấm địa, cơ thể thường xuyên ngâm trong nước bí ẩn, loại nước bí ẩn này có thể khiến thân xác bọn họ trẻ mãi không già, dù trải qua hơn trăm năm vẫn không có bất cứ thay đổi gì. Chỉ khi nào có người xông vào cấm địa, bọn họ mới ra khỏi nước bí ẩn".
"Hóa ra là vậy..."
Bạch Họa Thủy vô cùng cảm khái.
"Hội trưởng Bạch, chúng ta còn cách điểm làm việc của đại hội bao xa?".
"Khoảng 200km nữa".
"Cái gì? Vậy chẳng phải ít nhất hai tiếng nữa mới đến nơi sao?".
"Một tiếng là đến nơi rồi, cô cứ bình tĩnh! Nhưng việc tôi lo lắng bây giờ là... không biết ở điểm làm việc có cao thủ hay không. Nếu không có cao thủ mạnh mẽ trú đóng, thì phải điều từ trụ sở đến. Nếu vậy thì sẽ mất chút thời gian".
"Việc này..."
Mạn Sát Hồng á khẩu.
Đúng lúc này.
Ầm!
Chân trời phía xa bỗng xẹt qua một tia sét màu xanh lá.
Bạch Họa Thủy vô cùng kinh ngạc: “Không ngờ còn có cả tia sét màu xanh lá nữa, thật là kỳ lạ”.
Mạn Sát Hồng ở bên cạnh trợn mắt há mồm, cả người ngây dại.
"Nhóc con, cô sao thế?".
Bạch Họa Thủy cảm thấy không ổn, nhíu mày hỏi.
Nhưng Mạn Sát Hồng không quan tâm đến bà ta, chỉ đờ đẫn nhìn về phía chân trời, trong miệng thì thào.
"Xong rồi, lần này Giang Thành... xong đời thật rồi!".