Ở học viện Huyền Y Phái.
Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương đang chỉ đạo các cường giả của Đông Hoàng Giáo và Cổ Phái trấn thủ nơi này.
Bảy ảnh ngự đều được điều động đến.
Đông Hoàng Giáo huy động toàn bộ lực lượng, Cổ Phái điều một nửa tới, bao vây chặt chẽ xung quanh học viện Huyền Y Phái.
Sắc mặt của Nguyên Tinh cực kỳ khó coi.
Ông ta vừa nhận được điện thoại, biết tin Thần Hỏa Tôn Giả đã bại trận bị bắt.
Đối với mọi người thì tin này chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.
Thần Hỏa Tôn Giả là sự tồn tại cấp bậc thế nào chứ?
Bây giờ ngay cả ông ta cũng bị đánh bại thì ai dám tin?
Nếu ông ta cũng không phải là đối thủ, thì e là những người ở đây không ai chống lại được sự tấn công của cường giả Thiên Ma Đạo.
"Những ma nhân đến Giang Thành lần này đều không tầm thường, chắc là chúng ta cũng không chống lại được đâu!".
Nguyên Tinh ngẩng đầu lên, trầm giọng hỏi: "Đã sơ tán hết mọi người chưa?".
"Thái thượng trưởng lão, những người như Tần Bách Tùng, Long Thủ đều đã được sắp xếp xe rời khỏi đây".
Một giáo chúng của Đông Hoàng Giáo nhanh chân bước tới, ôm quyền nói.
"Tốt lắm!".
Nguyên Tinh gật đầu, khàn giọng nói: "Sau khi bọn họ đi, chúng ta cũng phải nhanh chóng rời khỏi đây, không được giao đấu trực diện với đám ma nhân kia, nếu không chỉ có thương vong vô ích thôi".
"Nguyên Tinh, nếu đi thì chúng ta có thể đi đâu?".
Tào Tùng Dương nhíu mày hỏi.
"Theo lời giáo chủ nói trước đó thì đến chỗ quân đoàn Long Huyền".
Nguyên Tinh suy nghĩ một lát rồi đáp.
Hơi thở của Tào Tùng Dương như ngừng lại, lập tức hiểu ý.
Nếu mọi người rút đến chỗ quân đoàn Long Huyền mà còn bị người của Thiên Ma Đạo tấn công, thì chuyện này không còn là ân oán giữa Thiên Ma Đạo và Lâm Chính nữa, mà sẽ lên đến cấp độ quốc gia.
Đến lúc đó Long Quốc nhúng tay vào thì Thiên Ma Đạo lãnh đủ.
Nhưng sắc mặt của Tào Tùng Dương lại không có vẻ gì là nhẹ nhõm.
Ông ta nhíu chặt mày, nhỏ giọng nói: "Nguyên Tinh đại nhân, đám ma nhân này đều là lũ điên, e là dù có rút đến đó thì cũng không thể dọa được bọn chúng. Nếu chúng cứ cố tấn công thì sợ là chúng ta không chống lại được!".
"Tào đại nhân có cách gì hay hơn sao?".
Nguyên Tinh nhìn ông ta hỏi.
Tào Tùng Dương ngập ngừng một lát rồi trầm giọng đáp: "Kế hoạch hiện giờ chỉ có thể tiến về phía Nam Sơn, tôi nghe nói Thiên Tính Gia đã biến ngọn núi đó thành một chiếc thùng sắt. Nếu như có thể dựa vào các cơ quan cạm bẫy trong Nam Sơn và được các cao thủ của Thiên Tính Gia giúp đỡ, thì chắc là có thể cầm cự chờ cường giả của chính quyền Long Quốc đến".
Mọi người không biết lúc nào thì Lâm Chính trở về, bây giờ chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào chính quyền Long Quốc.
Dù sao Giang Thành cũng là lãnh thổ của Long Quốc, nơi này xảy ra bạo động như vậy, chính quyền Long Quốc tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Nguyên Tinh ngẫm nghĩ một lát, gật đầu nói: "Vậy thì tất cả chúng ta sẽ rút về phía Nam Sơn".
"Được".
Quyết định xong, mọi người lập tức hành động.
Nhưng đúng lúc này.
Vù vù vù...
Trên bầu trời bỗng xuất hiện một đám mây dày rất lớn.
Mây đen cuồn cuộn kéo tới, mấy tia sét đáng sợ lóe lên trong đó.
Sau đó, cuồng phong nổi lên, sấm sét vang rền.
Ma khí dày đặc ập về phía này.
Mọi người biến sắc.
"Hỏng rồi, ma nhân đã đến!".
"Mau, mau khởi động vũ khí phòng ngự!".
Tiếng la hét không ngớt.
Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương vội rút vũ khí ra, nghiêm túc nhìn chằm chằm đám mây đang bay tới kia.
Các cường giả ở phía sau cũng đều lấy vũ khí ra.
Những món vũ khí này đều do một tay Từ Chính làm!
Theo yêu cầu của Lâm Chính, thời gian này đội nghiên cứu của Từ Chính đã tận dụng những nguyên liệu đặc biệt như Thiên Phương Thần Thạch để chế tạo vũ khí.
Hiện giờ mọi người đều đã sẵn sàng chiến đấu.
Tuy thực lực tu vi không phải là đối thủ của các cao thủ Thiên Ma Đạo, nhưng lưỡi kiếm sắc trong tay bọn họ thì không thể coi thường. Chỉ cần trúng một nhát đao nhát kiếm, cho dù thực lực mạnh đến đâu cũng phải mất mạng.
Ầm ầm ầm...
Đám mây đáng sợ sà xuống.
Các cao thủ của Dương Hoa đều tề tựu ở học viện, nhìn chằm chằm vào đám mây dày trên trời, nghiêm mặt chờ đợi.
Chỉ thấy trong đám mấy lộ ra mấy đôi mắt đỏ lòm đáng sợ.
Sau đó đám mây dần tan đi, đập vào mắt mọi người là tám bóng người.
Được bao trùm bởi sương đen.
Nhìn không rõ vóc dáng mặt mũi.
Nhưng quanh người bọn họ đều có đám mây dày đặc vô cùng đáng sợ bao trùm.
"Ma khí khủng khiếp quá!".
"Những ma nhân này... đáng sợ đến mức nào đây?".
Hai người biến sắc, tim đập thình thịch.
Bọn họ biết trận chiến này... e là cực kỳ thảm khốc.