Vù!
Một chiếc xe Mercedes màu đen chạy như điên ra ngoài Giang Thành.
Từ Thiên đạp ga, chuyên chú lái xe.
Cung Hỉ Vân lấy một khẩu súng bạc ra.
Khẩu súng này được lấy từ phòng nghiên cứu của Từ Chính.
Nhưng giờ phút này, khẩu súng này cũng không giúp cô ta cảm thấy an toàn là bao.
Suy cho cùng Thần Hỏa Tôn Giả cũng đã thất bại.
“Giang Thành này không có ngày nào được bình yên hay sao?”.
Tô Nhu nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ, người qua đường hoảng loạn gào thét, không khỏi thở dài.
“Cô Tô, việc Chủ tịch Lâm làm là đại sự có ích cho Long Quốc, nhưng cũng sẽ vì vậy mà đắc tội với nhiều thế lực đáng sợ. Tôi biết cô đã chịu nhiều ấm ức, nhưng những chuyện này là không thể tránh khỏi, hi vọng cô có thể hiểu”.
Cung Hỉ Vân nhỏ giọng nói.
“Thế à?”.
Tô Nhu mấp máy môi: “Thật ra tôi không sao, tôi chỉ than vãn chút thôi, mọi người không cần để tâm. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Chủ tịch Lâm đâu?”.
“Cậu ấy à? Chúng tôi cũng không biết bây giờ cậu ấy đang ở đâu…”.
“Bố mẹ tôi và Lạc Thiên đâu?”.
“Chuyện đó cô Tô cứ yên tâm, họ đã được sắp xếp đến nơi rất an toàn, sẽ không có chuyện gì đâu”.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt”.
Tô Nhu hít sâu một hơi.
Xoẹt!
Lúc này, trên bầu trời lại lướt qua một tia chớp màu xanh lục.
Cung Hỉ Vân thò đầu ra, nhìn tia chớp màu xanh lục, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
“Cung Hỉ Vân, sao rồi?”.
Từ Thiên vừa lái xe vừa nghi hoặc hỏi.
“Số sấm chớp này thật kỳ lạ! Sao nó lại có màu đó?”.
Cung Hỉ Vân nói.
“Đang là ban ngày, cũng không giống như sẽ có mưa, sao lại có sét đánh? Hơn nữa còn là sét màu xanh? Chuyện này là sao?”.
Từ Thiên cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
“Không đúng!”.
Đột nhiên, Cung Hỉ Vân ý thức được điều gì, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, lấy điện thoại ra bấm số.
Cô ta gọi liền mấy số mà không có ai nghe máy.
Cung Hỉ Vân bỗng hiểu ra gì đó, vội vàng hét lên: “Từ Thiên, đừng ra khỏi thành phố, mau tìm chỗ trốn đi!”.
“Trốn đi?”.
Từ Thiên đạp thắng, ngạc nhiên nhìn Cung Hỉ Vân: “Không ra khỏi thành phố… Vì sao?”.
“Tôi vừa gọi cho bọn họ nhưng không ai nghe máy, chứng tỏ bọn họ bị giải quyết rồi!”, Cung Hỉ Vân hạ thấp giọng nói.
Từ Thiên run sợ: “Cung Hỉ Vân, ý cô là…”.
“Số tia chớp đó là nhắm vào chúng ta!”, Cung Hỉ Vân nói.
Từ Thiên kinh hãi, không do dự nữa, lập tức đạp ga chạy thẳng đến bãi đỗ xe dưới lòng đất của trung tâm mua sắm gần đó.
Tô Nhu không hiểu ra sao, hoang mang nhìn hai người họ.
“Chị Hỉ Vân, rốt cuộc là chuyện gì? Không phải mọi người muốn đưa tôi ra khỏi thành phố sao? Vì sao lại chạy đến đây?”, Tô Nhu không kìm được hỏi.
Vẻ mặt Cung Hỉ Vân thâm trầm, nhỏ giọng nói: “Cô Tô Nhu, khi chúng tôi đưa cô rời khỏi Quốc tế Duyệt Nhan đã sắp xếp mười ba chiếc xe chia ra các phương hướng khác nhau rời đi. Các xe này giống hệt với xe của chúng ta, dùng để tung hỏa mù, không để kẻ thù nắm được xe thật của chúng ta là chiếc nào! Nhưng bây giờ mười ba chiếc xe… đều đã không còn nữa!”.
“Cái gì?”.
Tô Nhu sửng sốt.
“Tôi cho mười ba chiếc xe đó ra ngoài thành phố trước, nếu bọn họ đi được thì chứng tỏ con đường rời khỏi Giang Thành an toàn, nhưng mười ba xe không chiếc nào chạy thoát. Cho nên, giờ mà chúng ta ra ngoại thành thì chẳng khác nào tự tìm đường chết! Bây giờ, chúng ta tìm một chỗ nấp đi trước, có lẽ kẻ địch đã biết được vị trí đại khái của chúng ta rồi!”.
Cung Hỉ Vân run giọng nói.
Tô Nhu há hốc miệng.
Cô không ngờ chuyện lại nghiêm trọng đến mức này…