Vù!
Một luồng sáng kỳ lạ đột nhiên lướt qua trước mắt Mạn Sát Hồng.
“Đây là… kết giới?”.
Mạn Sát Hồng sững sờ, lập tức ý thức được gì đó.
Cô ta nhìn về phía trước.
Trước mặt xuất hiện hai ngọn núi lớn, thông tới một con đường lớn khang trang ở giữa hai ngọn núi.
Xe ô tô chạy băng băng trên đường lớn, giống như mũi tên.
Nhưng chưa đi được bao lâu, giữa đường lớn đột nhiên xuất hiện hai người mặc đồng phục.
Bọn họ chặn ngay giữa đường, vẫy tay ra hiệu Bạch Họa Thủy dừng xe ở bên đường.
“Ở nơi thế này sao lại có cảnh sát?”.
Mạn Sát Hồng kinh ngạc, cảm thấy khó tin.
“Cô nhìn thế nào mà ra cảnh sát?”.
Bạch Họa Thủy hỏi, sau đó giảm tốc độ, dừng xe lại.
Một người đi tới trước, gõ cửa xe ô tô: “Chào hai cô, phía trước đang thi công, xin hãy quay đầu xe!”.
Bạch Họa Thủy lấy một tờ giấy chứng minh ra đưa tới.
Người đó cảnh giác nhận lấy, sau đó lùi lại hai bước, không biết lấy từ đâu ra một thanh kiếm bén đáng sợ, chỉ vào xe ô tô quát lên: “Giấy chứng minh này đã bị hủy, các người là ai? Mau xuống xe!”.
Mạn Sát Hồng sợ hãi, lúc này mới ý thức được hai người đó không phải cảnh sát. Mà là… cao thủ của đại hội canh chừng nơi này!
Nếu có người ngoài đến đây, bọn họ sẽ yêu cầu người đó rời khỏi với lý do đường phía trước đang thi công, không thể đi qua.
Nếu là người muốn vào trụ sở đại hội làm việc thì phải đưa giấy chứng minh ra cho bọn họ.
“Ngông cuồng!”.
Bạch Họa Thủy đột nhiên nổi giận, vỗ vào vô lăng, quát lên: “Tôi là Bạch Họa Thủy, minh chủ Thương Minh, thời gian trước bị kẻ gian giam cầm, bây giờ mới thoát ra được! Các người là cái thá gì mà dám chĩa đao kiếm vào tôi? Mau tránh ra để tôi đi qua, nếu không, tôi đến đại hội chắc chắn sẽ cho hai người biết tay!”.
Nghe vậy, hai người đều kinh ngạc.
“Lý Khải, giấy chứng minh này là thật! Hình như đúng là Bạch minh chủ Bạch Họa Thủy!”.
Đồng đội bên cạnh cầm giấy chứng minh xem, nhỏ giọng nói.
“Cái gì? Anh đùa à? Không phải minh chủ Bạch Họa Thủy chết rồi sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện?”.
“Ai nói là Bạch minh chủ đã chết? Cấp trên đưa ra lời giải thích là mất tích, bây giờ vẫn có người phụ trách vụ án này, vẫn đang điều tra!”.
“Bây giờ phải làm sao? Thả cho bọn họ qua sao?”.
“Mặc dù Bạch minh chủ là minh chủ Thương Minh, nhưng quyền lực cao hơn chúng ta không biết bao nhiêu lần, chúng ta không thể chọc giận được. Mau để bà ấy đi qua, tôi sẽ gọi điện thoại cho đại nhân ở trụ sở thông báo một tiếng”.
“Được!”.
Người đó gật đầu, nâng giấy chứng minh bằng hai tay, cung kính đưa cho Bạch Họa Thủy.
“Chúng tôi không có mắt, xúc phạm đến Bạch minh chủ, mong Bạch minh chủ tha tội!”, người đó cúi đầu nói.
“Không sao! Dù sao chuyện của tôi cũng trì hoãn quá lâu”.
Bạch Họa Thủy cất giấy chứng minh đi, nhỏ giọng hỏi: “Nói tôi biết, bây giờ ở trụ sở có ai, có cao thủ của Chiến Bộ đóng quân không?”.
“Có Thiên Hổ Xích Vệ Tổ đóng quân. Bọn họ được điều động tới đây vào một tháng trước, phối hợp với Giang Thành”, người đó nói.
“Thiên Hổ Xích Vệ Tổ?”.
Bạch Họa Thủy sửng sốt: “Không phải đội quân này phụ trách ngoại vực sao? Sao lại điều đến đây?”.
“Chuyện này thuộc hạ không rõ!”, người đó lắc đầu đáp.
“Hừ, tôi thấy không phải cậu không biết, mà là không dám nói phải không?”.
Bạch Họa Thủy lạnh lùng nói, đạp ga chạy thẳng vào trong.
Mạn Sát Hồng cực kỳ nghi hoặc, nhìn ra sau xe, không nhịn được hỏi: “Bạch minh chủ, Thiên Hổ Xích Vệ Tổ là gì? Sao bà lại kinh ngạc như vậy?”.
“Đó là đội quân có địa vị rất đặc biệt ở đại hội, bọn họ luôn phụ trách nhiệm vụ gian nan nguy hiểm nhất ở ngoại vực, hầu như chưa bao giờ xử lý chuyện nội bộ Long Quốc! Bọn họ đột nhiên được điều đến đây, sao tôi không kinh ngạc được?”, Bạch Họa Thủy lắc đầu.
“Thực lực của đội quân đó như thế nào?”.
Mạn Sát Hồng hỏi.
“Cô có biết đội phán quyết Thiên Khải và người tuyệt phạt không?”, Bạch Họa Thủy hỏi.
“Sao có thể không biết? Hai đội quân đó đều là đội quân mũi nhọn của đại hội, chuyên phụ trách chuyện thẩm phán phán quyết của đại hội, chỉ là…”.
Mạn Sát Hồng cười chua chát.
“Chỉ là hai đội quân đó đều thất bại trong tay thần y Lâm”.
Bạch Họa Thủy cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Bây giờ đại hội vẫn chưa biết gì, nhưng bà ta tin rằng đại hội cũng đã cảnh giác.
Dù bây giờ không có chứng cứ gì, nhưng bọn họ vẫn chưa hết nghi ngờ Lâm Chính.
“Hai đội quân đó có liên quan gì với Thiên Hổ Xích Vệ Tổ?”, Mạn Sát hồng hỏi.
Bạch Họa Thủy cười cay đắng: “Đội phán quyết Thiên Khải và người tuyệt phạt… hầu như đều do Thiên Hổ Xích Vệ Tổ huấn luyện”.
Mạn Sát Hồng ngạc nhiên mở to mắt, ngây ngốc nhìn Bạch Họa Thủy…
“Phải biết rằng, nhiều nơi ở ngoại vực nguy hiểm hơn Long Quốc nhiều. Long Quốc là nhờ có đại hội và chính phủ Long Quốc quản lý nên nhiều thế tộc không dám làm loạn, mọi người ít nhiều vẫn giữ quy tắc. Ngoại vực lại khác, nhân vật mạnh mẽ vô pháp vô thiên, chiém giết vô tội vạ, hết sức ngông cuồng, chấp hành nhiệm vụ ở ngoại vực hầu như sẽ cận kề nguy hiểm. Người của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ ai cũng trải qua trăm trận chiến, vô số lần sinh tử, người có thể sống đến bây giờ ai cũng là cao thủ trong cao thủ, đỉnh cao của đỉnh cao! Đội ngũ này đến Giang Thành mang ý nghĩa gì, chắc cô Mạn Sát Hồng đoán được rồi chứ?”.
Mạn Sát Hồng không nói gì.
Chẳng mấy chốc, xe đến trước một căn nhà trệt.
Căn nhà này có kiến trúc không khác gì ở Giang Thành, không trang trí xa hoa mà vô cùng đơn giản.
Bạch Họa Thủy xuống xe, dẫn theo Mạn Sát Hồng đi tới một văn phòng ở giữa.
Trong văn phòng có một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng đeo kính đang ngồi.
Người đàn ông bưng một tách trà, vừa uống trà kỷ tử táo đỏ vừa xem máy tính, thấy Bạch Họa Thủy đi vào thì lập tức đứng dậy, cười nói: “Ô, khách tới rồi đấy sao? A… Hình như bà là… Bạch minh chủ?”.
Người đàn ông nhận ra Bạch Họa Thủy, kinh ngạc kêu lên.
“Tổ trưởng Vương! Đã lâu không gặp!”.
Bạch Họa Thủy mỉm cười nói.
Vương Bình ngạc nhiên nhìn Bạch Họa Thủy, quan sát một lượt, kinh ngạc hỏi: “Không phải chứ, Bạch minh chủ, sao… sao bà lại xuất hiện ở đây? Không phải bà mất tích rồi sao? Chuyện… Chuyện này rốt cuộc là sao?”.
Trước kia Vương Bình đã nhận được điện thoại của hai người canh giữ trên đường. Ban đầu ông ta không tin, nghĩ rằng hai người họ nói đùa, nhưng khi Bạch Họa Thủy đứng trước mặt ông ta, ông ta không tin cũng phải tin.
Bạch Họa Thủy thở dài sâu xa.
“Tổ trưởng Vương, chuyện này… kể ra thì dài!”.