Nghe Bạch Họa Thủy muốn kể với người của đại hội tình cảnh của mình trong thời gian quan, hơi thở của Mạn Sát Hồng liền trở nên gấp gáp hơn.
Nếu Bạch Họa Thủy nhất quyết muốn khai ra Lâm Chính, thì chắc chắn anh sẽ gặp tai họa ngập đầu.
Đại hội tuyệt đối sẽ không cho phép loại người như Lâm Chính còn tồn tại, mà sẽ phát động toàn bộ lực lượng tiêu diệt anh.
Đến lúc đó, cho dù là thần tiên cũng không cứu được Dương Hoa.
Còn đối với người phản bội Thiên Ma Đạo, đứng về phía Lâm Chính như Mạn Sát Hồng, một khi Dương Hoa chịu đả kích mang tính hủy diệt, cô ta cũng sẽ không còn chốn dung thân.
Đến lúc đó, chắc chắn cô ta sẽ bị người của Thiên Ma Đạo bắt đi, chịu đủ hành hạ đến chết.
Thế nên, an toàn tính mạng của Lâm Chính cũng liên quan đến bản thân Mạn Sát Hồng.
Cô ta không muốn Bạch Họa Thủy nói ra chân tướng sự việc, nên hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào người bà ta.
“Hử?”.
Hình như Vương Bình nhận ra gì đó, nhíu mày nhìn về phía Mạn Sát Hồng.
“Bạch minh chủ, cô bé này là ai vậy? Sao lại có thái độ thù địch với bà thế?”.
“Ồ?”.
Bạch Họa Thủy sửng sốt, nhìn sắc mặt hằm hằm của Mạn Sát Hồng, liền ôm lấy cô ta, xoa đầu cô ta, cười nói: “Con của một người bạn, cũng là một võ sĩ, sau khi tôi thoát ra được nương nhờ bạn tôi, mới biết bạn tôi đã bị ma nhân của Thiên Ma Đạo giết chết. Tôi thấy cô bé cô độc lẻ loi liền dẫn theo, coi như con gái nuôi của tôi”.
“Vậy sao? Đúng là cô bé đáng thương”, Vương Bình cảm thán.
Mạn Sát Hồng suýt nữa thì tức chết.
“Con gái nuôi cái gì chứ?”.
Cô ta gườm gườm nhìn Bạch Họa Thủy.
Nhưng Bạch Họa Thủy chẳng thèm quan tâm, cười nói: “Tổ trưởng Vương, thực ra tôi cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lần đó sau khi họp xong ở trụ sở đại hội, Thương Minh chúng tôi bị tấn công giữa đường, sau đó tôi bị người ta đánh ngất, mất đi ý thức. Lúc tôi tỉnh lại thì đã bị nhốt trong một nhà giam, tối tăm không ánh mặt trời. Mãi cho đến gần đây tôi mới được đưa khỏi nơi đó, đến một vùng ven biển. Nhân lúc đối phương không chú ý, tôi đã nhảy xuống biển bỏ trốn, bơi đến Giang Thành mới được cứu, rồi chạy một mạch đến đây!”.
Vương Bình nghe thấy thế, lập tức hỏi: “Bà có biết mình bị nhốt ở đâu không?”.
“Không biết”.
Bạch Họa Thủy lắc đầu: “Trước khi bị nhốt tôi đã mất ý thức, nên không biết mình bị nhốt ở đâu cả”.
“Vậy… chỗ bà nhảy xuống biển là chỗ nào?”, Vương Bình vội hỏi.
“Tôi cũng quên mất rồi, dù sao tôi cứ bơi theo biển, cho đến khi nhìn thấy một chiếc thuyền, mới theo thuyền trốn đến Giang Thành”.
“Vậy tức là chỗ cô bị nhốt không ở Giang Thành?”.
Vương Bình nhíu mày.
“Chắc chắn là không phải, tôi mất mấy ngày mới chạy được đến đây đấy, sao có thể là ở Giang Thành được chứ?”.
Bạch Họa Thủy cười nói.
“Vậy à? Lẽ nào tổ chức đã đoán sai, chuyện này không liên quan đến thần y Lâm?”.
Vương Bình xoa cằm, vẻ mặt trầm tư.
Mạn Sát Hồng ở bên cạnh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng rồi tổ trưởng Vương, tuy tôi đến Giang Thành, nhưng Giang Thành rất không yên bình. Người của Thiên Ma Đạo và Tử Vực đã tấn công Giang Thành, hiện giờ cả nơi đó sinh linh lầm than, muôn dân chìm trong biển lửa, lẽ nào đại hội chúng ta định khoanh tay đứng nhìn sao?”.
Bạch Họa Thủy vội nói: “Xin tổ trưởng Vương hãy nhanh chóng điều động các đại nhân của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ đến Giang Thành trấn áp lũ xấu xa đấy!”.
“Có chuyện này sao?”.
Vương Bình giật nảy mình.
Tử Vực và Thiên Ma Đạo đều không phải những thế tộc bình thường.
Hai lực lượng này đồng thời tấn công Giang Thành thì ai chống nổi chứ?
“Thần y Lâm đâu?”.
Vương Bình hỏi.
“Không biết, nhưng lúc tôi chạy khỏi Giang Thành thấy người của Dương Hoa đã thua tan tác rồi. Người thì chết, người thì bỏ chạy, không thể chống lại lực lượng của Tử Vực và Thiên Ma Đạo, hơn nữa hình như… Thiên Ma Đạo còn điều động cả những người không tầm thường”, Bạch Họa Thủy nói.
“Những người không tầm thường?”, Vương Bình ngạc nhiên hỏi.
“Hình như là cái gì mà… tám thủ vệ cấm địa”.
Bạch Họa Thủy giả vờ tỏ vẻ khó hiểu nói.
Vương Bình nghe thấy thế, sắc mặt căng cứng, sự sợ hãi trong ánh mắt vô cùng rõ ràng.
“Bà… bà chắc chứ? Là tám thủ vệ cấm địa?”.
Vương Bình vội hỏi.
“Tôi nghe nói là vậy…”
“Nếu thế thì tình hình gay go rồi”.
Ánh mắt Vương Bình lay động, suy tư một lát rồi trầm giọng nói: “Bạch minh chủ, tôi sẽ lập tức phái người đưa bà về Thương Minh. Phía Giang Thành bà không cần lo lắng, bây giờ tôi sẽ gọi điện báo với cấp trên, xin điều động Thiên Hổ Xích Vệ Tổ”.
“Được, tổ trưởng Vương, xin nhờ cả vào ông!”.