TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3682 “CHẲNG LẼ… BỌN HỌ BỊ GIẾT RỒI?”.

Tốc độ quá nhanh!

Đám người Tiền Thâm căng thẳng.

Thực lực thế này thật khiến người ta không thể tin được.

“Tiền đại nhân!”.

Tim Triển Hồng đập mạnh, nhỏ giọng gọi.

“Bình tĩnh, đừng lỗ mãng, thực lực của thần y Lâm hình như mạnh hơn tưởng tượng của chúng ta rất nhiều. Nếu giao đấu với cậu ta, một khi bị chặn đường, đợi người của Dương Hoa và chính phủ Long Quốc đến đây thì tình hình sẽ rất tệ!”, Tiền Thâm nói.

Triển Hồng gật đầu.

Bọn họ căng thẳng nhìn phía trước.

“Thần y Lâm, cậu làm gì vậy? Cậu thả Hàn Khôn ra trước, có chuyện gì chúng ta có thể từ từ nói chuyện”.

Tiền Thâm nói.

Ông ta tin rằng người bên mình không để lộ manh mối gì cả, vậy thì có thể dùng lời nói để khuyên nhủ Lâm Chính rời đi.

Nhưng ông ta không biết được sự phẫn nộ trong lòng Lâm Chính lúc này.

Thiên Ma Đạo đang tấn công Giang Thành, làm gì có chuyện người của Tử Vực xuất hiện vào lúc này để giúp đỡ Dương Hoa hoặc đi du lịch?

Lâm Chính không phải kẻ ngốc, không dễ lừa như vậy.

“Nói tôi nghe, rốt cuộc các người đến Giang Thành để làm gì?”.

Lâm Chính nói.

Giọng nói cực kỳ lạnh lẽo.

“Thần y Lâm, chúng tôi… chúng tôi chỉ là có chút chuyện cần làm, không phải đến để đối phó với Dương Hoa, anh đừng hiểu lầm…”, Triển Hồng cười gượng, nói.

Nhưng cô ta vừa nói xong, tay Lâm Chính đột nhiên dùng sức.

Rắc!

Hàn Khôn bị anh tóm trong tay dừng giãy giụa, tay chân buông lỏng, cứ vậy mà chết.

Người của Tử Vực nín thở.

“Thần y Lâm! Cậu! Cậu làm gì vậy? Chẳng lẽ cậu muốn chiến đấu?”.

Vẻ mặt Tiền Thâm lạnh băng, siết chặt nắm đấm, quát lên.

“Ở đây không có ai ngu cả, các người dẫn theo nhiều người đến Giang Thành như vậy không phải để đối phó với Dương Hoa, chẳng lẽ đến để chúc thọ tôi? Nếu tôi đoán không lầm, các người định trợ giúp Thiên Ma Đạo đối phó với Dương Hoa đúng không?”.

Lâm Chính quăng thi thể của Hàn Khôn sang một bên, lạnh nhạt nói.

Tiền Thâm nheo mắt, muốn biện hộ nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.

Ông ta nhận ra được Lâm Chính đã hạ quyết tâm. Giờ phút này, mình có nói gì cũng vô dụng. Chỉ có thể chiến đấu một trận!

Soạt!

Tất cả cao thủ Tử Vực ở trên xe đều bước xuống.

Phải gần một trăm người.

“Thần y Lâm, đừng tưởng Tử Vực chúng tôi sợ cậu. Nếu thật sự chiến đấu, cùng lắm thì liều mạng cá chết lưới rách mà thôi!”.

Tiền Thâm quát.

“Vậy thì để tôi xem cá có chết, lưới có rách hay không!”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Giết!”.

Tiền Thâm không do dự, phất tay hô lên.

Cao thủ Tử Vực đều xông về phía Lâm Chính.

Ngay lúc này, Lâm Chính cũng hành động.

Cơ thể anh giống như tia chớp, hầu như chỉ chớp mắt đã lao vào giữa đám người Tử Vực, giống như hổ nhảy vào bầy dê, tàn sát trong đám đông.

Lâm Chính không hề phòng ngự, hoàn toàn phớt lờ đòn tấn công của đám người Tử Vực, tập trung đánh vào chỗ hiểm yếu trên người bọn họ.

Mỗi quyền mỗi chưởng giống như vô hình, tàn bạo phi phàm.

Anh đánh vào kẻ nào kẻ đó sẽ bị đánh nát thành mảnh vụn, chết không toàn thây.

Ngược lại, người của Tử Vực tấn công Lâm Chính nhưng không thể làm anh bị thương mảy may.

Lâm Chính cứ như mình đồng da sắt, cương thân bất hoại!

“Sao có thể?”.

Tiền Thâm há hốc miệng.

Triển Hồng cũng ngạc nhiên: “Thần y Lâm ở Giang Thành mạnh đến thế sao? Vì sao người của chúng ta không làm hắn bị thương được?”.

Hai người vừa mới đến Giang Thành, chưa từng gặp thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng.

Bọn họ chỉ tìm hiểu mọi thứ liên quan đến Lâm Chính thông qua tài liệu Tử Vực thu thập được.

Theo cách nói của Tử Vực, mặc dù thần y Lâm ở Giang Thành thiên phú dị bẩm, thực lực siêu phàm nhưng chung quy vẫn còn quá trẻ, thực lực cùng lắm chỉ ngang trưởng lão Tử Vực. Tuy mạnh nhưng nếu bố trí bẫy rập, phái cao thủ bao vây thì giết chết anh không khó.

Hôm nay được tận mắt nhìn thấy, đây là thực lực sánh ngang với trưởng lão Tử Vực sao?

Đây có khác nào sự tồn tại vô địch!

“Đi!”.

Gần như chỉ trong nháy mắt, Tiền Thâm đã nhận thức được tình hình không ổn, không nghĩ ngợi gì mà kéo theo Triển Hồng chui vào xe, đạp ga chạy thẳng vào trong Giang Thành.

Lâm Chính không đuổi theo ngay mà quay ra tàn sát người của Tử Vực ở hiện trường. Sau đó, anh mới nhìn theo hướng xe đã chạy xa mấy cây số, tung người nhảy lên, lao vút đi giữa không trung, đuổi theo bọn họ.

“Tiền Thâm đại nhân! Sao chúng ta lại chạy vào Giang Thành? Thế này thì khác nào dê vào miệng cọp?”.

Triển Hồng run rẩy hét lên.

“Đừng ồn!”.

Tiền Thâm nói: “Con đường sống duy nhất của chúng ta bây giờ là nhờ cậy sự giúp đỡ của tám thủ vệ cấm địa! Chỉ có bọn họ mới có thể chặn được thần y Lâm! Nếu không, chúng ta sẽ không thoát được sự truy kích của thần y Lâm, chỉ còn đường chết!”.

“Tám thủ vệ cấm địa ở đâu? Họ… Họ đang ở đâu?”.

“Đừng vội, tin cuối cùng tôi nhận được là họ đang ở một trung tâm mua sắm của Giang Thành, chỉ cần chúng ta đến trung tâm mua sắm, chắc chắn có thể gặp được họ!”.

Tiền Thâm sốt ruột nói, thấy xe chạy không nhanh bèn dùng khí kình bao bọc bốn bánh xe, tăng tốc độ di chuyển của xe.

Chiếc xe giống như sắp bay lên.

Cuối cùng, sau một đường va đập lung tung, xe đã đến gần trung tâm mua sắm.

Nhưng ngạc nhiên là ở gần trung tâm mua sắm không có ma khí dày nặng của thủ vệ cấm địa, chỉ có một ít khí tức lan tràn ở chính giữa trung tâm mua sắm.

“Chẳng lẽ… họ đi rồi?”, Triển Hồng run rẩy hỏi.

“Không thể nào! Nếu bọn họ đi rồi thì cũng phải để lại quỹ đạo khí tức, có thể men theo quỹ đạo khí tức tìm bọn họ. Nhưng khí tức lại đứt đoạn ở bên trong trung tâm mua sắm…”.

“Chẳng lẽ… bọn họ bị giết rồi?”.

Triển Hồng mặt tái nhợt, run rẩy hỏi.

“Im đi!”.

Tiền Thâm tát vào mặt Triển Hồng, tức giận nói: “Tám thủ vệ cấm địa mạnh đến mức nào, Dương Hoa dựa vào đâu giết bọn họ? Cô im đi, yên lặng cho tôi!”.

Triển Hồng bị tát ôm mặt không dám lên tiếng.

Vèo!

Đúng lúc đó, một bóng người bay tới nhanh như chớp, đạp lên đầu xe Mercedes.

Hai người hoảng sợ biến sắc.

Đó chính là Lâm Chính!

Đọc truyện chữ Full